Chương 805

Vì ông ta không nói Ngụy Bình bị bệnh gì cho Dương Mỹ Lan biết, với Tô Nhược Hân lại càng không thể nên chỉ có một cách giải thích cho việc Tô Nhược Hân có thể nói tên căn bệnh một cách chính xác đến vậy, đó là cô thật sự biết khám bệnh.

Lại còn là cao thủ trong cao thủ, nếu không thì cô đã chẳng khẳng định được Ngụy Bình bị bệnh gì chỉ qua một khung cửa sổ mà không phải khám hay xét nghiệm gì. Chuyện này quá thần kỳ!

Tô Nhược Hân gật đầu: “Mỹ Lan không nói đùa đâu ạ, cháu biết khám bệnh thật mà”

Trên mặt Dương Thiên Thành đầy vẻ vui mừng: “Thế bệnh của mẹ Mỹ Lan còn cứu được không? Có trị hết được không?”

“Dương Thiên Thành, sao ông gọi tôi ra…

Bên kia, mẹ Mỹ Lan đã vào tiệm, bà ấy vừa muốn chào hỏi với Dương Thiên Thành thì nhìn thấy Tô Nhược Hân ngồi đối diện ông ta: “Tô Nhược Hân, cháu cũng ở đây sao?”

“Bé Tô, Ngụy Bình không biết chuyện chú đổi trường đại học của cháu và Mỹ Lan, cháu đừng nói cho bà ấy biết nhé, chú không muốn Ngụy Bình thấy áy náy!” Thấy Ngụy Bình lại gần, Dương Thiên Thành vội vàng nhỏ giọng dặn dò Tô Nhược Hân bằng vẻ mặt đầy day dứt.

Tô Nhược Hân đã ngộ ra, Dương Thiên Thành quyết định không nói cho Ngụy Bình là đúng đắn, chứ Ngụy Bình mà biết bệnh tình của mình đã làm Dương Mỹ Lan đánh mất cơ hội học ở trường đại học Đồng, một ngôi trường tốt hơn thì nhất định sẽ vô cùng tự trách: “Cháu biết rồi ạ”

Nói xong, cô đứng dậy đi tới đón Ngụy Bình: “Cháu đi ngang qua đây tình cờ bắt gặp chú Dương nên hai chú cháu cùng nhau vào uống ly cà phê ạ, trông dì nay tươi tắn quá.”

“Phải phải, hôm qua dì ngủ ngon lắm, khổ nối ăn uống cứ nhạt miệng.



“Cháu gọi một phần salad trái cây cho dì nhé!” Tô Nhược Hân đẩy Ngụy Bình ngồi xuống bên cạnh Dương Thiên Thành rồi tự mình đi gọi salad cho bà ấy.

Ngụy Bình hoang mang nhìn Dương Thiên Thành: “Tô Nhược Hân đã đến tận nơi nhưng sao không gọi Mỹ Lan ra chơi mà lại gặp ông thế?”

“Bình à, Tô Nhược Hân biết bệnh tình của bà rồi, con bé biết khám bệnh đó, hay bà cho con bé xem cho bà nhé, được không?” Giờ đây, cả tâm trí Dương Thiên Thành toàn là cảnh Tô Nhược Hân vừa nhìn thấy Ngụy Bình đã đưa ra được kết luận.

“Thật không?” Ngụy Bình cũng không tín, hỏi ngược lại.

“Thật, tôi nghĩ con bé biết khám bệnh đấy!”

“Ông nghĩ là sao? Khám bệnh không thể dựa vào cảm giác đâu!” Ngụy Bình vốn đang mang bệnh trong người nên nói năng khó tránh khỏi hơi cáu giận.

“Mặc dù tôi chưa chứng kiến thấy nó chữa bệnh, nhưng hồi nãy bà vừa tới là nó biết ngay bà bị bệnh gì đấy!”

Nguy Bình lập tức bồn chồn: “Con bé biết tôi bị ung thư tuyến vú thì liệu có nói cho Mỹ Lan biết không?” Ị “Cháu sẽ không nói cho Mỹ Lan biết đâu dì ơi, cháu đã hứa với chú Dương rồi mà.” Vừa khéo Tô Nhược Hân đã lấy salad trái cây về, cô mỉm cười nhìn đôi vợ chồng đã ngũ tuần trước mặt.

Cô rất hâm mộ cả hai đã có tuổi rồi mà vẫn còn mặn nồng với nhau như thế.

Đúng vậy, trong số những cặp đôi cô từng gặp, Dương Thiên Thành và Ngụy Bình, Tăng Hiểu Khê và Cận Hồng Huy là ví dụ điển hình cho tình vợ chồng đảm thắm như thuở mới cưới, khiến người ta vô cùng ngưỡng mộ.

Thấy họ như vậy, cô bắt đầu nghĩ liệu cô và Hạ Thiên Tường khi về già có cũng yêu thương nhau như vậy hay không.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play