“Trước kia ông ngửi thấy mùi rượu là sẽ phát bệnh, vậy chứng tỏ nồng độ cồn trong cơ thể ông quá cao, cho nên ngửi thấy mùi cồn là ông sẽ phát bệnh mất trí nhớ.”
Phong Thắng cẩn thận nhớ lại: “Lúc trước khi cháu làm giác hơi cho ông đã cố ý cho thêm mùi cồn à? Cho nên bệnh của ông không những không giảm mà còn nặng hơn?”
“Không phải, hai lần cháu chữa cho ông đều bình thường, không phải cháu thêm cồn, là bị người động tay chân.” Tô Nhược Hân nói đến đây, cô quay đầu nhìn cô gái đã nói chuyện lức trước: “Chính là cô ta.”
Sắc mặt người kia tái nhợt, cô ta bắt đầu bước lùi về sau: “Cô… Cô có ý gì?”
“Ý của bé Tô chính là bệnh của tôi trở nặng đều là do cô.” Ông cụ Phong ở bên cạnh vẫn luôn nhìn chằm chằm Tô Nhược Hân, chỉ một động tác, một ánh mắt của Tô Nhược Hân là ông ta hiểu cô có ý gì.
“Tôi… Tôi không làm gì cả, cô ta nói hươu nói vượn, nói không chừng bệnh của ông là bệnh nan y không chữa được.”
“Đúng, không có khả năng chỉ làm thế mà bệnh lại khỏi được.” Trong đám người cũng có người không tin.
“Việc bệnh mất trí nhớ của tôi có dễ chữa không rất dễ xác định, bé Tô, cháu mang cồn lại đây cho ông ngửi một chút là có thể xác định được ngay.” Lần này không cần Tô Nhược Hân nghĩ cách, chính Phong Thắng tự mình lấy túi của Tô Nhược Hân, mượn chai rượu nhỏ của cô, ông ta mở nắp ra hít sâu một hơi: “Dễ ngửi, rất dễ ngửi.” Ông ta rất mê rượu, uống bao nhiêu cũng không đủ.
Chưa uống mà chỉ ngửi thôi cũng đã biết đây là rượu ngon rồi.
Ngửi đi ngửi lại, ông ta cũng muốn tự chứng minh xem bệnh của mình có chữa được hay không.
Lúc trước khi ở nhà ông ta đã nhờ người trong nhà thử cho mình.
Sau khi uống ba hai chén vào buổi sáng và buổi trưa, đến tối chỉ cần ông ta cầm chén rượu lên ngửi một cái là sẽ phát bệnh ngay.
Đây cũng là lý do sáng và trưa nay ông ta đã cố ý uống rượu.
Như vậy sau khi để Tô Nhược Hân chữa bệnh cho mình vào buổi tối, chỉ cần lấy rượu ra ngửi là biết ngay bệnh có chữa được không.
Nhưng bây giờ ông ta ngửi đi ngửi lại, ngửi mãi mà vẫn cảm thấy bình thường, người xung quanh cũng không nói ông ta lại bị mất trí nhớ.
Tất cả đều rất bình thường.
Để cho chắc, ông ta ngửi khoảng nửa phút, cuối cùng Phong Thắng bỏ bình rượu xuống, chỉ còn thiếu điều quỳ xuống với Tô Nhược Hân: “Bé Tô, cháu đúng là thần, bệnh của ông khỏi rồi, thật sự khỏi rồi.”
Vẻ vui sướng hiện rõ trên mặt ông ta.
“Diêu Mộng San, bệnh của ông Phong đã khỏi rồi, bây giờ cũng đến lúc nên tính toán chuyện của hai ta.” Tô Nhược Hân xác định được bệnh của Phong Thắng đã khỏi, lúc này cô mới thả lỏng nhìn về phía cô gái kia.
“Cô… Sao cô biết tên tôi?” Cô gái giật mình.
“Nếu tôi nhớ không nhầm thì khi cô học năm nhất đại học đã từng đến nhà họ Tô làm khách, cô và Tô Thanh Hà là bạn học cùng lớp, cô tên là Diêu Mộng San.” Lúc ấy cô tan học về muộn, khi đi vào vừa lúc thấy Diêu Mộng San rời đi, bởi vì Tô Thanh Hà gọi tên Diêu Mộng San nên cô nhớ kỹ.
Cho nên vừa rồi khi nhìn thấy Diêu Mộng San, nhớ tới cô ta là bạn học của Tô Thanh Hà, Tô Nhược Hân bèn chú ý cô ta.
Cô chú ý tới mỗi hành động lén lút của cô ta.
“Tôi… Tôi không làm gì cả, cô đừng hòng vu oan cho tôi.” Bị Tô Nhược Hân gọi thẳng tên, lại nghe Tô Nhược Hân muốn tính sổ với mình, Diêu Mộng San không khỏi luống cuống.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT