Tăng Hiểu Khê im lặng một lát mới xem như hiểu ý Cận Liễm: “Được, vậy con mau lên lầu ngủ một giấc đi, nếu khó chịu ở đâu thì nói với mẹ, mẹ lập tức mời bác sĩ đến.”
“Được, con lên lầu đây.” Cận Liễm đi về phía thang máy, anh ta ngẩng đầu lên, vừa khéo nhìn thấy Tô Nhược Hân đang đứng trước lan can tầng hai, anh ta bèn cười chào hỏi: “Tô Nhược Hân, chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.” Tô Nhược Hân cũng lên tiếng chào hỏi, sau đó đi về phía thang máy.
Lúc Cận Liễm đi ra thì cô cũng đi vào, lúc lướt qua nhau, hai người dừng lại, cô nhìn về phía Cận Liễm: “Cận Liễm, anh vẫn nên khai thật ra đi, đánh nhau với ai đấy?”
Tưởng cô ngốc chắc?
Những lời đó của anh ta có thể lừa được Tăng Hiểu Khê, nhưng sao có thể lừa được cô.
Thậm chí vết thương dưới băng gạc của anh trông ra sao cô cũng biết.
Cũng không có gì đáng ngại, chỉ hơi sưng đỏ thôi.
Nhưng cũng là bị thương.
Chỉ không biết là ai dám làm Cận Liễm bị thương thôi.
Cận Liễm lập tức dừng bước, anh ta quay đầu nhìn Tô Nhược Hân, sau đó đảo mắt nhìn xung quanh rồi mới nhỏ giọng nói: “Tối hôm qua tôi đi đánh quyền anh ngầm, rất đã ghiền, nhưng cô đừng nói với mẹ tôi, dù gì bây giờ bà ấy cũng là mẹ cô, không thể để bà ấy lo lắng được.”
“Anh biết bà là mẹ anh thì được, sau này không được đánh quyền anh ngầm nữa.” Tô Nhược Hân cảnh cáo Cận Liễm, nếu anh ta lại bị đánh thành thế này, cô nhất định sẽ nói với Tăng Hiểu Khê.
“Được được được, sau này chỉ xem chứ không đánh, như vậy tôi có thể đi ngủ chưa?”
Lúc này Tô Nhược Hân mới đánh một phát lên bả vai Cận Liễm: “Cút đi.”
“Shhh…” Cận Liễm rên khẽ một tiếng.
“Đợi tôi đi chạy bộ về, nếu anh cần thì tôi có thể bôi thuốc rượu giúp anh.”
“Không… Không cần.” Cận Liễm đi về phòng mình như chạy trốn, anh ta chợt phát hiện sau này nên cẩn thận một chút, đánh nhau như thế có thể lừa được mẹ anh ta, nhưng e rằng không thể lừa Tô Nhược Hân.
“Mẹ nuôi, con đi chạy bộ đây.” Tô Nhược Hân xuống lầu, chào hỏi Tăng Hiểu Khê sau đó đi ra ngoài.
Có điều sáng hôm nay, cô chạy bộ suốt một tiếng cũng không gặp được Hạ Thiên Tường.
Rõ ràng hôm qua vẫn cảm thấy phong cảnh của khu dân cư rất đẹp, hôm nay lại không thấy như thế nữa.
Cả người Tô Nhược Hân ướt đẫm mồ hôi, lúc chạy qua biệt thự số 888 một lần nữa, Tô Nhược Hân dừng lại.
Sau đó, cô bèn thấy chị Trương hoảng hốt chạy ra ngoài.
Đứng trong cửa nhìn thấy Tô Nhược Hân, chị ta lập tức vui mừng nói: “Cô Tô, gặp được cô thật tốt quá, Chủ tịch Lục bảo tôi đi mời bác sĩ của phường, cô đến đúng lúc quá, mau vào đi.”
“Ai bị bệnh vậy?” Tô Nhược Hân cau mày, nhớ tới chuyện sáng nay không thấy Hạ Thiên Tường đâu, trong lòng cô thoáng hoảng hốt, đừng nói là Hạ Thiên Tường bị bệnh nhé?
“Là cậu chủ, trên mặt bị thương.”
“Có nghiêm trọng không?” Tô Nhược Hân vội vàng đẩy cửa đi vào, bây giờ dù chị Trương không mời, cô cũng muốn đi vào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT