Cô thật sự không ngờ rằng chỉ sau một cái cuối tuần mà cô đã trở thành đối tượng bị người khác chú ý.
Nhưng cô cũng thấy khó hiểu.
Cô cũng giống như tất cả bạn học, hoàn toàn không đoán ra được là ai làm.
Hành động ngây thơ như thế chắc chắn không phải của Hạ Thiên Tường.
“Tô Nhược Hân, cậu biết là ai đúng không, mau cho chúng tớ biết đi, người này thật lòng như vậy, cậu có thể suy xét đấy?”
“Cách tỏ tình thế này, nếu là tớ, tớ sẽ lập tức đồng ý, Tô Nhược Hân, cậu đồng ý đi.”
Mấy nữ sinh đều mặc định cho rằng người đàn ông treo hai câu nói này là một tên con nhà giàu đẹp trai.
“Ặc, lỡ như là một tên mù hay què thì sao, cái này không thể đồng ý linh tinh được.” Tô Nhược Hân nói xong thì xoay người rời đi.
Tình yêu, cô có thể ngăn cản bản thân không yêu người khác, nhưng cũng không thể ngăn cản người khác yêu mình.
Ngoài từ chối, cô không làm được gì khác cả.
Cô không thể điều khiển cảm xúc của người khác.
Nhưng cô vừa xoay người, sau lưng lại bắt đầu xôn xao: “Mau xem kìa, Lamborghini, trời à, đẹp trai quá đi mất.”
Nghe thấy Lamborghini, Tô Nhược Hân cảm thấy trong những người đàn ông cô biết, ngoài Hạ Thiên Tường thì không còn ai có thể lái chiếc siêu xe như thế được.
Nhưng xe anh hay ngồi là Bugatti Veyron.
Nếu đã không quen thì chắc chắn là trò đùa, nếu cô tưởng thật, cô sẽ bị người khác chê cười.
“Tránh ra, mau tránh ra, tôi đến theo đuổi vợ đây.”
Nghe thấy giọng nói này, Tô Nhược Hân nhíu mày, cô xoay người nhìn Hạ Thiên Chiếu đang vô cùng nổi bật đi về phía mình.
Thì ra là anh ta.
Nếu là anh ta thì mọi chuyện đều đã rõ ràng.
Cô đứng im tại chỗ, đợi Lamborghini chạy đến gần.
Cô vốn không muốn để ý đến Hạ Thiên Chiếu, nhưng chợt nghĩ nếu cô không khiến anh ta tuyệt vọng, người đàn ông như anh ta chắc chắn còn có thể làm ra thêm những chuyện rắc rối khác.
Dường như anh ta rất có sở trường với những chuyện này.
“Nhược Hân, cuối cùng em cũng chịu nhìn tôi một cái rồi, lên xe đi, anh đây chở em đi hóng gió.” Hạ Thiên Chiếu dừng xe lại bên cạnh Tô Nhược Hân, đích thân xuống xe mở cửa cho cô, mời cô lên xe như đang phục vụ nữ vương.
Tô Nhược Hân nhìn chiếc Lamborghini tràn đầy khí thế này, sau đó lại nhìn Hạ Thiên Chiếu đang mặc vest màu xanh da trời, dù rất đẹp trai, nhưng đàn ông mặc đồ màu xanh nhạt như thế hình như hơi ẻo lả.
Cô nghiêng người, đưa đầu đến gần Hạ Thiên Chiếu.
Hành động này khiến mắt anh ta sáng lên: “Nhược Hân…”
Cùng lúc đó, nam nữ sinh đang có mặt đều đồng thanh hô to: “Yêu nhau đi, yêu nhau đi, yêu nhau đi…” Trai xinh gái đẹp thật sự rất xứng đôi.
Nhưng chỉ hô lên ba tiếng, hai người còn vừa kề sát vào nhau đã lập tức cách xa ra.
Nói đúng hơn là Hạ Thiên Chiếu nhảy xa khỏi Tô Nhược Hân: “Em… Em nói thật à?”
“Đúng thế, nếu anh còn đến gần tôi một lần nữa, tôi có thể khiến anh ngứa ngáy suốt mười ngày.” Nói xong, cô xoay người chỉ hai câu nói treo trên toà nhà dạy học: “Nếu anh còn tỏ tình rêu rao như vậy một lần nữa, tôi sẽ khiến anh ngứa ngáy cả đời, Tô Nhược Hân tôi nói được làm được.”
Nghe đến đây, Hạ Thiên Chiếu nhảy thẳng lên xe, anh ta nhìn Tô Nhược Hân với nét mặt ủ rũ: “Tô Nhược Hân, em không thể cho tôi một chút hy vọng sao? Tôi là thật lòng thích em, còn thật hơn cả vàng nữa.”
Tô Nhược Hân trừng Hạ Thiên Chiếu: “Có phải lại muốn bị ngứa không?”
“Không muốn không muốn, tuyệt đối không dám nữa.” Hạ Thiên Chiếu hoảng sợ nhìn Tô Nhược Hân, cô gái này hoàn toàn không phải người hiền lành gì, cô chính là bà cô của anh ta, anh ta không đắc tội nổi.
Nếu cô thật sự muốn khiến anh ta ngứa ngáy, anh ta cũng thấy sợ.
Cô có thể chữa hết bệnh ngứa của anh ta, cũng có thể khiến anh ta tái phát, nhưng chuyện ảnh hưởng đến tính mạng không phải là trò đùa.
Lamborghini chạy vào trường Trung học Khải Mỹ thế nào thì cũng chạy đi như thế, nhanh như một cơn gió, Hạ Thiên Chiếu xuất sư thất bại.
Cả buổi chiều, Tăng Hiểu Khê gọi điện thoại, sau đó còn bị Hạ Thiên Chiếu làm phiền, nhìn thấy sắp bốn giờ, tính toán thì Dương Mỹ Lan cũng sắp xuất phát, Tô Nhược Hân đưa tài liệu trong tay về ký túc xá, lượn một vòng rồi mới vui vẻ rời khỏi trường.
Đi đón Mỹ Lan.
Buổi tối có sủi cảo ăn.
Sủi cảo mẹ của Mỹ Lan gói rất nhiều thịt, ăn rất ngon.
Cô đi về phía nhà của Mỹ Lan, thầm tính toán trước khi thi tốt nghiệp phải học hành thế nào.
Buổi thi thử tuần trước cô thi được hạng ba của khối, lần sau phải giành được hạng nhất, như thế mới có thể thi vào một trường đại học và chuyên ngành mình muốn.
Đang nghĩ đến mức xuất thần, đầu chợt cảm thấy đau đớn, không đợi cô kịp phản ứng thì đã có một cái bao trùm lên đầu, sau đó cô đã bị người ta khiêng lên.
“Cứu mạng, cứu mạng.” Tô Nhược Hân hét to.
Nhưng cô vừa hét lên, một bàn tay đã cách bao bố che miệng cô lại: “Câm miệng, nếu còn la nữa tao cho mày ngạt thở chết.”
Là giọng nói của Trần Ngọc Thuý.
Tô Nhược Hân vừa đá vừa đạp, nhưng Trần Ngọc Thuý rất quyết tâm, liều mạng đến cùng ném cô vào trong xe: “Cảnh Đình, lái xe.”
Tô Nhược Hân đang muốn ra ngoài thì bao bố đã bị buộc lại.
Cô thử mấy lần nhưng hoàn toàn không xé rách được nó.
Hôm qua cứu Tăng Hiểu Khê, dù cô đã sử dụng ngọc của Hạ Thiên Tường cả đêm, nhưng vẫn còn rất yếu ớt.
Cô không ra ngoài được.
Trong bóng tối, cô không nhìn thấy rõ gì cả.
Điện thoại đã bị Trần Ngọc Thuý lấy mất từ lâu.
Tô Nhược Hân im lặng suy nghĩ một lát, quyết định không giãy giụa nữa.
Có giãy giụa cũng vô ích.
Cuối cùng bị kiệt sức còn không thể ra ngoài, không bằng giữ lại chút sức sau đó tìm cơ hội chạy trốn thì hơn.
Trần Ngọc Thuý buông tay ra.
“Tô Nhược Hân, chỉ mời mày về nhà ở hai ngày thôi, mày ngoan ngoãn nghe lời, mày muốn ăn món gì mẹ đều nấu cho mày.”
Tô Nhược Hân không trả lời.
Bây giờ giữa cô và Trần Ngọc Thuý thật sự không còn gì để nói nữa.
“Mẹ và ba mày cũng không muốn làm thế, nhưng mày không nghe lời, ba mẹ cũng hết cách, gần đây công ty của ba mày lỗ nặng, nếu còn tiếp tục như thế, sớm muộn gì cũng sẽ phá sản.”
“Cho nên bây giờ chị mày gả cho Hạ Thiên Tường là sự lựa chọn tốt nhất, chỉ cần chị mày cưới cậu ta, sau này công ty của chúng ta sẽ có tập đoàn Hạ Thị che chở, sẽ ngày càng phát triển hơn.”
Tô Nhược Hân nhắm hai mắt, khoé mắt ướt át.
Nhưng không thể nào rơi một giọt nước mắt.
Xe chạy vào cổng biệt thự Liên Bài của nhà họ Tô, vừa dừng lại, cô đã nghe thấy giọng nói của Tô Thanh Hà: “Mẹ, mang về chưa?”
Câu hỏi này như kiểu cô là hàng hoá vậy.
“Mang về rồi, ở trong bao, con cũng giúp sức đưa nó vào đi.”
Từ nhà xe đến phòng khách, sau đó lên lầu.
Nhưng khi Trần Ngọc Thuý đá mở một cánh cửa, Tô Nhược Hân sửng sốt: “Đây không phải phòng của tôi.” Ở mười mấy năm, cảm giác phương hướng của cô khá tốt.
Một tiếng “bịch” vang lên, Tô Nhược Hân bị ném thẳng lên thảm, cuối cùng miệng bao cũng mở ra.
Cô ngồi dậy, đảo mắt nhìn ba mẹ và Tô Thanh Hà, Tô Kim Như đang vây lấy cô, hành động lần này, Tô Chí Khiêm không nhúng tay vào.
Vậy sau này cô sẽ tha cho Tô Chí Khiêm.
Còn những người trước mặt, Tô Nhược Hân cô nhất định sẽ không tha cho một ai.
Tô Nhược Hân vung tay tát lên mặt Trần Ngọc Thuý.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT