Cô thật sự không ngờ cô muốn cứu người đàn ông này, nhưng anh ta lại lấy oán báo ơn.
Cô ghét nhất là người lấy oán báo ơn.
Nhưng lúc này, cô cũng chợt hiểu ra: “Anh đang trách tôi không cứu được cô ta?”
“Tại sao không cứu cô ấy? Tại sao không để cô ấy được sống?” Dao găm trong tay bị đánh rơi, người đàn ông chợt ngồi bệt xuống đất khóc to.
Tô Nhược Hân đứng trên thềm đá nhìn người đàn ông này, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Một lúc lâu sau đó, cô mới khẽ nói: “Người đàn ông cùng nhảy xuống với cô ta có tư cách chất vấn tôi, còn anh thì không. Nếu lúc tôi chạy đến anh ta chưa chết, tôi sẽ cứu sống hai người họ, nhưng anh ta đã chết rồi, anh không cảm thấy đó là kết cục tốt nhất cho hai người họ sao?
Một chết một sống, người còn sống có thể nói là sống không bằng chết.
Nếu anh không có can đảm chết cùng cô ta, đương nhiên cũng không có tư cách chất vấn tôi.
Tôi cho anh đơn thuốc chỉ là nghĩ cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, hơn nữa còn nghĩ, nếu anh yêu cô ta, đương nhiên sẽ lo hậu sự đàng hoàng cho hai người họ.
Ừ, chỉ thế thôi, tôi đã đưa đơn thuốc cho anh rồi, vẫn câu nói cũ, có uống hay không là tuỳ anh, tôi không trách anh, xin nén bi thương.” Nói xong, cô kéo Hạ Thiên Tường rời đi, không muốn để ý đến người đàn ông cô nương.
Những lời cô nói đều là những lời thật lòng.
Đúng thế, nếu người đàn ông rơi xuống đầu tiên hôm qua không chết, cô thật sự sẽ cứu cả hai người.
Nhưng tiếc là anh ta đã chết.
Cũng đã bỏ lỡ thế gian phồn hoa này.
May là bọn họ có thể đi cùng nhau, cùng nhau đến một thế giới khác.
“Xin lỗi, xin lỗi, là lỗi của tôi.” Người đàn ông ở phía sau vẫn còn vỗ ngực khóc to, sau khi nghe những lời của Tô Nhược Hân, anh ta chợt dập đầu với cô, hết cái này đến cái khác, đến mức trầy cả trán nhưng anh ta cũng không phát hiện ra.
Tô Nhược Hân không quay đầu lại, ngửi thấy mùi máu tanh bay trong không khí, cô nói với giọng điệu nặng nề: “Người cô ta yêu không phải anh, anh cần gì phải chết vì cô ta, sống cho tốt, cũng coi như tiếp tục thay cô ta ngắm nhìn thế gian phồn hoa này.”
“Tôi… Tôi biết rồi, tôi sẽ như thế.” Nói xong, người đàn ông lại dập đầu với Tô Nhược Hân thêm mấy cái, sau đó đứng dậy rời đi.
Không còn ai làm phiền, nhưng Tô Nhược Hân cũng không còn hứng thú nữa, trên đường đi đến chỗ màn nước trước hang núi, cô chỉ im lặng đi bên cạnh Hạ Thiên Tường, khiến anh liên tục cau mày.
Tải ápp Һσlа để đọc full và miễn phí nhé.
Nhưng Tô Nhược Hân đã nói sẽ bỏ qua cho người đàn ông kia, cho nên anh cũng sẽ bỏ qua,
Vì bây giờ Tô Nhược Hân không sao.
Nếu không người đàn ông kia có chết một trăm lần cũng không đủ bù đắp.
Hai người đi tới màn nước trước hang núi.
Nơi này rất đông người.
Mọi người lần lượt đi vào trong, Hạ Thiên Tường mở ba lô, lấy hai cái áo mưa dùng một lần ra.
Áo mưa màu vàng mặc vào rất đẹp, Tô Nhược Hân quay đầu nhìn Hạ Thiên Tường, cuối cùng cũng chịu cười: “Cảm ơn anh.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT