Riêng cà phê đã có ba cốc, còn có các loại nước trái cây, còn có sữa, đương nhiên cũng có nước mà cô yêu cầu.
Đúng vậy, lúc này người nhà họ Tăng đã bưng mọi loại đồ có thể uống tới cho Tô Nhược Hân.
Hơn nữa, tất cả đều bày ở trên bàn trà ở một bên phòng bệnh của ông cụ.
Tô Nhược Hân thoải mái ngồi xuống sofa, nghiêng người qua cầm cốc sữa còn bốc hơi nóng, nhiệt độ vừa phải.
Người nhà họ Tăng thật sự quá nhiệt tình.
Mạc Tử Đơn bước tới: “Sư phụ, có phải phương pháp châm cứu vừa rồi của cô là phương pháp châm cứu Thanh Khắc đã thất truyền từ lâu? ”
Tô Nhược Hân uống một ngụm sữa rồi nói: “Bây giờ không ai trông ông cụ. Nếu ông không trông thay tôi, có thể bảo người nào rảnh rỗi tới trông hộ một lát không?”
Tô Nhược Hân vừa nhắc nhở như vậy, tất cả mọi người mới phát hiện ra, vào giờ phút này mọi người đều đứng ở bên ngoài nhìn ông cụ, không ai ở gần trông coi.
“Các người còn không qua trông?” Mạc Tử Đơn hét lên.
Vì vậy, tất cả bác sĩ và y tá đều đi qua.
Tô Nhược Hân ngẩng đầu nhìn qua, nói: “Một bác sĩ là được rồi. Cần giữ không khí xung quanh ông cụ được lưu thông, càng ít người càng tốt.”
Vì vậy, chỉ để lại một bác sĩ chăm sóc, các bác sĩ và y tá khác đều ra ngoài.
Sau khi thu xếp cho ông cụ xong, Mạc Tử Đơn lại đến gần Tô Nhược Hân, đứng trước mặt Tô Nhược Hân giống như một cậu học sinh tiểu học nói: “Sư phụ mau nói cho tôi biết đi. Có phải phương pháp châm cứu vừa rồi của cô là phương pháp châm cứu Thanh Khắc không?”
Tô Nhược Hân ngẩng đầu nhìn Mạc Tử Đơn: “Ông đổi sang gọi tôi là Tô Nhược Hân, tôi mới nói cho ông biết.”
Cô còn nhỏ.
Mạc Tử Đơn năm mươi mấy tuổi, bảo ông già mở miệng gọi cô là sư phụ, cô vẫn cảm thấy xấu hổ, cũng không nhận nổi.
“Cô nhóc Tô Nhược Hân, tôi gọi cô như vậy, bây giờ cô có thể nói cho tôi biết được chưa?”
“Vâng, đúng vậy, ánh mắt của bác sĩ Mạc không tệ.”
“Cô nhóc Tô Nhược Hân à, cô hãy nhận tôi làm đồ đệ đi.” Mạc Tử Đơn vừa nghe Tô Nhược Hân thừa nhận là phương pháp châm cứu Thanh Khắc, hận không thể khiến Tô Nhược Hân mau chóng nhận ông ta làm đồ đệ.
Tô Nhược Hân nghẹn lời: “Bác sĩ Mạc, nếu ông quả thật rất muốn học phương pháp châm cứu này, tôi có thể dạy cho ông. Nhưng nếu ông cứ nhất quyết muốn làm đồ đệ của tôi, tôi sẽ không dạy nữa.”
Lúc nói đến câu cuối cùng, giọng điệu cô nghiêm nghị, dường như Mạc Tử Đơn còn nói một câu muốn làm đồ đệ của cô, cô sẽ phớt lờ ông ta luôn.
“Cô… Vậy cô nhận lời dạy tôi như vậy sao?” Mạc Tử Đơn vẫn cảm thấy không tin nổi. Ông ta biết sự lợi hại của phương pháp châm cứu này.
Cho dù bảo ông ta bỏ ra ba tỷ để học, ông ta vẫn thấy xứng đáng.
Phương pháp châm cứu này đã thất truyền rất nhiều năm.
Ông ta nằm mơ cũng muốn học được phương pháp châm cứu này.
Nhưng Tô Nhược Hân vừa nhẹ nhàng nói với ông ta, chỉ cần ông ta muốn học, cô sẽ dạy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT