Chương 463

Nhưng Tô Nhược Hân lại làm như không thấy, cô đóng sầm cửa, không thèm quan tâm đến anh.

Cô xoay người, nhìn chị Chiêm: “Chị Chiêm, nói đi, tối này chị ở tầng trên hay tầng dưới, hay là phòng đối diện?” Cô không muốn hỏi Hạ Thiên Tường chuyện anh mua hai căn hộ trong khu chung cư này, hỏi thẳng chị Chiêm là được.

Chị Chiêm không ngờ Tô Nhược Hân lại đột nhiên hỏi điều này, bà ta không khỏi ngượng ngùng đáp: “Tầng dưới.”

“Chị có thể đi rồi.” Tô Nhược Hân trừng chị Chiêm một cái, thông đồng với Hạ Thiên Tường lừa cô lâu như thế, nếu không phải tối qua cô thông minh thì đến bây giờ vẫn không biết được.

“Cô Tô, tôi không cố ý đâu.” Chị Chiêm lập tức hốt hoảng, còn tưởng câu “chị có thể đi rồi” của Tô Nhược Hân là muốn đuổi việc bà ta, muốn bà ta rời khỏi nơi này từ bây giờ.

“Ơ, tôi bảo chị xuống lầu ngủ mà không đúng sao? Hay chị thật sự dám ngủ ở phòng của Hạ Thiên Tường?” Người đàn ông kia chỉ vì không cho chị Chiêm ngủ trong phòng anh mà sẵn sàng mua lại căn hộ ở tầng dưới.

Bây giờ cô cũng mới biết anh thích sạch sẽ đến mức nào.

Có hơi giống như mắc bệnh.

“À à, tôi đi ngay đây, cô Tô ngủ ngon, Tiểu Hứa ngủ ngon.” Chị Chiêm lấy lại tinh thần, lập tức đi xuống lầu.

Chúc Hứa ôm lấy chân Tô Nhược Hân: “Dì, phòng chú Hạ để trống, sao dì Chiêm lại không thể ở đó?”

“Anh ta bị bệnh.” Tô Nhược Hân cắn răng nghiến lợi, thế giới của người có tiền, cô không thể nào hiểu được.



Ha ha ha, sau này nếu cô thật sự thích Hạ Thiên Tường, sau đó gả cho anh, thì nhất định phải sửa lại thói quen không vui là tiêu tiền của anh mới được.

“Chú Hạ về nhà uống thuốc rồi, đó còn là thuốc do dì sắc, vậy chú ấy sẽ nhanh chóng khỏi bệnh đúng không ạ?” Chúc Hứa hơi lo lắng.

“Không, anh ta vẫn có bệnh?”

“Bệnh gì thế ạ? Có nghiêm trọng không?”

“Bệnh sạch sẽ, rất nghiêm trọng.” Sạch sẽ một cách thái quá.

Nhưng hình như Hạ Thiên Tường cũng không ghét bỏ việc cô ngủ giường của anh, ngược lại còn luôn nghĩ cách lừa cô lên giường anh.

Nghĩ đến đây, Tô Nhược Hân lập tức tỏ vẻ hờn dỗi.

Chúc Hứa tắm xong thì đi chơi đồ chơi.

Ngày mai là cuối tuần, bé không cần đến trường mẫu giáo, Tô Nhược Hân cho phép bé tự sắp xếp thời gian, trước mười giờ muốn làm gì thì làm, nhưng sau mười giờ nhất định phải lên giường ngủ.

Cậu bé vui vẻ đi chơi.

Tô Nhược Hân trở về phòng.

Cô thả người lên giường, nằm lên gối mở điện thoại, đầu tiên là ngẩn người nhìn màn hình, sau đó lại cười ngây ngô.

Lúc Hạ Thiên Tường chèo thuyền không giống Tổng Giám đốc của tập đoàn chút nào, nhưng vẫn rất đẹp trai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play