Chương 459

Tô Nhược Hân nhắm mắt lại rồi lập tức mở ra: “Quả thật chỉ cần không ăn phải độc của dạ lan hương thì sẽ không trúng độc, cũng sẽ không gây ra đau đầu, không gây ra những phản ứng không tốt khác. Nhưng cô lại trồng tùng bách ở xung quanh dạ lan hương, trải qua năm tháng độc tố trong hai loại thực vật này kết hợp lại với nhau, cũng trở thành chất độc phát ra ngoài, dạ lan hương khiến cô đau đầu, tùng bách khiến cô tiêu chảy, Lâm Sương Ngọc, bệnh của cô thật sự không liên quan đến người phụ nữ kia, bây giờ cô chỉ cần làm thêm một việc là được rồi.”

Lâm Sương Ngọc hiểu ra, hoàn toàn không tin nổi nhìn Tô Nhược Hân: “Hình như cô… cô nói đúng rồi, vì sao tôi không nghĩ đến?” Cô ấy lẩm bẩm một mình, ngay sau đó nói: “Làm thêm việc gì?”

Tô Nhược Hân đưa tay chỉ vào dạ lan hương ngập tràn tầm mắt: “Nhổ hết chỗ dạ lan hương này, sau đó cô lại dùng đơn thuốc bình thường nhất mà ngay cả cô cũng kê được của tôi kia, không đến nửa tháng, triệu chứng đau đầu và tiêu chảy của cô sẽ biến mất, sau đó bởi vì vị giác của cô đã khôi phục nên ăn ngon ngủ ngon, một tháng sau, bệnh của cô sẽ khỏi hoàn toàn.

“Cô muốn tôi nhổ dạ lan hương? Vì sao không phải tùng bách?” Lâm Sương Ngọc nhìn dạ lan hương quen thuộc và những cây tùng bách xanh mướt, nhất thời không biết nên chọn thế nào.

“Bởi vì cô thích tùng bách, dạ lan hương chỉ là mẹ cô thích mà thôi, cô nhổ dạ lan hương, coi như tặng dạ lan hương đẹp nhất cho mẹ cô đang ở một thế giới khác kia, tôi nghĩ chắc chắn bà ấy ở trên trời có linh sẽ rất vui vẻ, Lâm Sương Ngọc, cô phải là chính cô, làm bạn với tùng bách cô yêu thích, chứ không phải cho rằng mình là sự nối tiếp của sinh mạng mẹ mình. Cô là cô, bà ấy là bà ấy, hi vọng cô sẽ không sống dưới cái bóng của bà ấy nữa, chờ cô khỏi rồi thì đi học đi, nếu như được, hãy học đại học cùng tôi.”

Nói hết những lời này, Tô Nhược Hân cất bước, bước từng bước đi qua vườn dạ lan hương xinh đẹp này.

Xuyên qua cánh cửa sắt chạm trổ hoa văn kia, lại xuyên qua một hành lang gấp khúc, phía sau đó là cô gái ngơ ngẩn đứng ở nơi đó.

Chắc chắn cô ấy không ngờ căn bệnh hành hạ cô ấy mấy chục năm hóa ra lại là tâm ma của cô ấy.

Nếu như cô ấy sớm từ bỏ vườn dạ lan hương này, sớm thoải mái đối mặt với cái chết của mẹ, sớm nhiệt tình chào đón cuộc sống mới, cô ấy cũng không bị căn bệnh này hành hạ mấy chục năm.

Hóa ra, muốn trị khỏi căn bệnh này cũng chỉ cần bước ra khỏi đau thương, đau đớn một lần cho hết rồi bắt đầu lại cuộc sống của mình mà thôi.



Chỉ khi làm chuyện mình muốn làm, cuộc sống mới đặc sắc.

Cô ấy bỗng nhiên muốn sau này xây dựng một bệnh viện.

Sau đó, chuyên ngành đại học của cô ấy sẽ là ngành Y.

Chỉ là, không thể nào là đại học T.

Trên ghế dài bên ngoài khu nghỉ dưỡng nông thôn, Hạ Thiên Tường lẳng lặng ngồi dưới trời chiều, anh đang chờ cô.

“Hạ Thiên Tường, đi thôi.” Mỉm cười đi đến kéo anh đứng dậy, sau đó khoác lên cánh tay anh, tất cả động tác đều trôi chảy liền mạch, Tô Nhược Hân không cảm thấy có chút xíu không bình thường nào.

Hạ Thiên Tường càng không cảm thấy có gì không bình thường, dẫn cô đi dọc ven bờ: “Vẫn thuận lợi chứ.”

“Ừm, rất thuận lợi, Hạ Thiên Tường, tối nay nhất định phải uống thuốc, được không?”

“Được.”

“Cô ấy và anh mắc bệnh giống nhau.” Tô Nhược Hân cúi đầu nhìn bóng của hai người, chợt nói ra một câu như vậy.

“Lâm Sương Ngọc?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play