Chương 432

Lúc chếnh choáng men say, cảm giác nhìn chỗ nào cũng mơ hồ, nghĩ một chút, giơ tay lên làm một tư thế, vóc dáng uyển chuyển như hoa, nhẹ nhàng xoay một vòng.

Cách đó hai bước, Hạ Thiên Tường yên lặng nhìn cô, chưa hề chớp mắt một cái.

Anh vẫn biết Tô Nhược Hân xinh.

Nhưng khoảnh khắc này, cô không chỉ xinh, mà còn đẹp như một nàng tiên, anh nhìn cô mà không khỏi rung động, đồng thời cũng giơ camera lên nhắm chuẩn Tô Nhược Hân.

Điện thoại cao cấp độc quyền đặt làm riêng.

Điểm ảnh đương nhiên cũng là đẳng cấp.

Camera chuyển động theo Tô Nhược Hân, càng nhìn, anh phát hiện ra, Tô Nhược Hân không chỉ đẹp, thì ra nhảy múa cũng đẹp như vậy.

“Quay xong chưa?” Tô Nhược Hân nhảy xong, gương mặt đỏ ửng, chạy đến cướp điện thoại của Hạ Thiên Tường.



Sau đó đứng xem trước cửa sổ.

Càng xem, khóe môi càng cong lên.

“Đẹp.” Hạ Thiên Tường thấy cô cong môi, nhẹ nhàng nói.

“Đó là vì tôi đẹp.”

“Em đẹp.” Hạ Thiên Tường vô cùng tán đồng, phụ họa.

“Tôi gửi cho tôi rồi, hi hi.” Tô Nhược Hân không khách sao, dùng điện thoại của Hạ Thiên Tường gửi video cho mình.

Sau đó ngồi vào ghế, bắt đầu cắt ghép.

Sau khi cắt xong, nghiêm túc xem lại lần nữa: “Hạ Thiên Tường, quay đẹp lắm.”

Ánh mắt Hạ Thiên Tường trầm xuống, lúc anh học ở trường Harvard Business, từng giành được giải nhất cuộc thi nhiếp ảnh của trường Harvard Business.

Nếu anh quay phim tệ, thì sẽ chẳng ai có ai quay đẹp được nữa.



Trình độ của Cận Liễm cũng là trình độ sơ cấp của anh.

Thấy cô cắt ghép xong rồi, Hạ Thiên Tường xem tường.

Kết quả đợi mãi, phát hiện bài gốc mà Tô Nhược Hân đăng vẫn còn, nhưng cái mới thì mãi không đăng lên.

“Sao không đăng?”

“Tôi thấy xóa cái của Liễm Tử thì không lịch sự lắm, cậu ấy cũng nhìn thấy rồi, còn bấm like và bình luận, nếu tôi xóa đi, đúng là không lịch sự. Cái anh quay, tôi giữ trong máy là được rồi.” Tô Nhược Hân cười ngọt ngào.

“Không được.”

Tô Nhược Hân không ngờ, Hạ Thiên Tường còn chưa dứt lời, lại giơ tay giành lấy điện thoại của cô, sau đó, tiện tay xóa thẳng bài đăng trên tường mà cô đăng lúc trước.

Đợi khi cô xông đến cướp lại, sau đó lướt ngón tay trên tường, đã chẳng còn gì nữa rồi.

Nghĩ đến những bình luận của cô, lần này Tô Nhược Hân bực tức: “Hạ Thiên Tường, anh không tôn trọng người khác quá đi.”

Dù gì cũng phải để cô chụp màn hình lại làm kỉ niệm, kết quả phát hiện ra chẳng còn gì nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play