Thật ra thì uống vào bụng cũng không có cảm giác gì cả.
Tại tửu lượng của cô kém sẵn rồi.
Uống đại một ít cũng đã bị tính là nhiều.
Nghĩ đến đây cô ngẩng đầu nhìn Cận Liễm: “Nếu tôi uống nhiều thì anh phải có trách nhiệm đưa tôi về chung cư đấy.”
Vì Tăng Hiểu Khê nên cô lựa chọn tin tưởng Cận Liễm.
“Được, uống hết ly này rồi thôi.” Cận Liễm nói rồi cũng cầm ly rượu lên và uống một ngụm, sau đó cầm bình rượu trên bàn xuống.
Trông như kiểu sợ cô thành ma men vậy, thái độ đầy đề phòng.
Tô Nhược Hân đương nhiên hiểu rõ tửu lượng của mình. Thật ra dù Cận Liễm không cầm đi thì cô cũng không uống tiếp đâu.
Dù gì cũng là rượu đế, uống dễ say lắm.
Vừa ăn vừa ngắm sen nên Tô Nhược Hân không xem điện thoại nữa.
Vì cô không muốn xem nữa.
Có cả nút thích và bình luận của Cận Liễm, nhưng lại không có gì của người ấy cả.
Chính cô cũng hơi mơ hồ, không ngờ mình lại chờ mong thông báo nhấn thích của Hạ Thiên Tường đến thế.
Đáng tiếc, người đó không nhấn thích và cũng không bình luận.
Tô Nhược Hân chỉ ăn ăn ăn và ngắm sen thôi.
Nhưng lại ăn với tốc độ siêu chậm của loài rùa.
Ngồi trong phòng riêng nhìn ra hồ sen vô tận, bất chợt cô không muốn về nội thành nữa.
Cứ dạo chơi thế này cũng tốt mà.
Thi THPT quốc gia xong được ba ngày rồi nhưng hôm nay là lần đầu cô đi ra ngoài chơi.
Trang cá nhân của bạn bè toàn là ảnh đi du lịch, so với họ cô kém xa.
Thứ duy nhất thu hút sự chú ý mọi người của cô trong mấy ngày gần đây chính là bộ Hán phục trên người cô lúc này.
Điện thoại của Cận Liễm đổ chuông.
Anh ta nghe máy. Tải ápp нola để đọc full và miễn phí nhé.
Tô Nhược Hân tiếp tục ăn, thỉnh thoảng lại uống tí rượu, chỉ uống một chút xíu thôi.
“Tô Nhược Hân, một người bạn của tôi đến đây nên tôi phải qua đó chào hỏi.” Cận Liễm nghe máy xong thì nói.
Tô Nhược Hân hất tay: “Anh đi đi. Lát nữa tôi cũng gọi điện thoại cho dì Tăng để báo cáo tình hình.”
“Tôi sẽ gọi cho mẹ tôi, tôi sẽ báo cáo. Tô Nhược Hân, cô không được gọi.”
“Haha, anh sợ gì vậy? Sợ tôi nói với dì Tăng là tôi thích anh, nhất định phải có được anh và bám víu lấy anh hả? Yên tâm, tôi không làm thế đâu.” Cô nhớ rõ chuyện anh ta tự chế nhạo mình là “trai ngoan của mẹ”.
Cận Liễm hơi gấp gáp: “Tô Nhược Hân, thật sự là tôi không cần cô gọi cho mẹ tôi đâu. Tôi sẽ tự nói với bà.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT