Khác với tác phong không đứng đắn của Hạ Thiên Chiếu, anh ta đầy năng lượng hơn và cũng ấm áp hơn, có cảm giác như là anh trai hàng xóm khiến cô muốn nói gì thì nói vậy.
“Thưa anh Cận, thưa cô, Hán phục ở phòng trưng bày đằng kia. Chỗ chúng tôi còn có trang phục những thời kỳ khác nữa, hai người đều có thể chọn.” Nhân viên đón khách tiến lên giới thiệu cho Tô Nhược Hân và Cận Liễm.
“Chọn Hán phục đi.” Tô Nhược Hân cảm thấy mình và Cận Liễm là người như nhau. Cô thích Hán phục, đề nghị của anh ta cũng là Hán phục.