“Phụt”, Tô Nhược Hân bật cười: “Hạ Thiên Chiếu, mặc dù tôi không thích anh, nhưng không thể không nói, có đôi khi anh cũng chọc người ta vui vẻ.”
“Toàn thân trên dưới cậu đây đều là ưu điểm, sớm muộn cũng có một ngày em thích cậu đây, đến lúc đó em chỉ cần hơi ám chỉ cho cậu đây, cậu đây không cần em bày tỏ trước, cậu đây sẽ chủ động bày tỏ với em, nào có đàn ông lại để phụ nữ theo đuổi ngược chứ, cho dù em có suy nghĩ đó, cậu đây cũng không đồng ý, lúc nào cũng phải là cậu đây theo đuổi em.”
“Phụt”, Tô Nhược Hân lại bật cười lần nữa: “Anh đúng là trợn mắt nói mò.”
Rõ ràng là anh ta muốn theo đuổi cô, giờ nói thành anh ta muốn giúp cô hoàn thành việc cô theo đuổi anh ta, cô phục anh ta sát đất luôn rồi.
“Chỉ cần em thích nghe, cậu đây sẵn lòng nói mò, có tiền cũng khó mua được sẵn lòng này của cậu đây.”
Có lẽ đây chính là trường phái lạc quan, lúc nào cũng mang lại cảm giác ngập tràn sức sống.
“Hạ Thiên Chiếu, anh nói anh và Hạ Thiên Tường đều họ Hạ, sao trên người anh ta không có sức sống tràn trề giống như anh chứ? Lúc nào cũng lạnh tanh.” Tô Nhược Hân không nhịn được hỏi Hạ Thiên Chiếu.
“Ai biết được, nhưng mà tôi có thể phân tích sơ qua, em không được nói cho bất kỳ ai đó.”
“Anh nói đi.” Tô Nhược Hân bị khơi gợi tất cả tò mò.
Cũng hoặc là, cô vẫn luôn tò mò về Hạ Thiên Tường.
“Hẳn là bởi vì ba anh ta, chính là chú tôi.”
“Ba anh ta làm sao?” Tô Nhược Hân dựng thẳng lỗ tai, dù sao rất rảnh rỗi, hóng hớt một chút cũng không ảnh hưởng gì.
“Ba anh ta có mấy người phụ nữ, nuôi rất nhiều con riêng, cho nên trước giờ đều không quan tâm đến anh ta.” Hạ Thiên Chiếu khẽ nói, giống như sợ bị người bên ngoài xe nghe thấy.
“Ồ, tôi chưa từng nghe nói.”
“Tất nhiên em chưa từng nghe nói rồi, bởi vì chuyện này mà bà không cho phép chú tôi trở về thành phố T, nhưng cũng ngầm cho phép ông ta mua vui bên ngoài, dù sao cũng là con trai ruột của bà, cho dù đạo đức kém cũng không thay đổi được sự thật đó là con trai ruột của bà.”
“Ồ, hình như anh còn giỏi hơn chú anh, không phải trước kia anh cũng một ngày đổi ba cô hay sao, so với chú anh đúng là chỉ hơn chứ không kém.” Tô Nhược Hân cười trêu chọc Hạ Thiên Chiếu, nhưng khi nghe Hạ Thiên Chiếu kể chuyện của ba Hạ Thiên Tường, cô cũng không nhịn được đau lòng thay Hạ Thiên Tường.
Hèn chi lúc nào trên người anh cũng mang lại cảm giác âm u lạnh lẽo.
Đúng vậy, cảm giác âm u lạnh lẽo có thể thấy được bằng mắt thường.
Hóa ra bởi vì lí do gia đình.
Vừa nghĩ như vậy, đã cảm thấy thật ra anh cũng không tốt hơn cô là mấy.
Ba mẹ cô không thương cô, nhưng tốt xấu gì cũng nuôi cô đến ngày hôm nay.
Mà Hạ Thiên Tường gần như không sống cùng ba.
Như vậy xem ra, Lục Diễm Chi ngông cuồng kiêu ngạo cũng không hạnh phúc.
Lấy một người đàn ông chẳng bao giờ về nhà, cho dù sự nghiệp của bà ta có thành công thì gia đình cũng không hạnh phúc.
Nhưng mà cô vẫn luôn không thích Lục Diễm Chi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT