Có vết xe đổ của Chúc Yên, cô đã hiểu được, không phải mỗi người bệnh đều thích hợp để cô ra mặt khám chữa.
Ví dụ như Chúc Yên, cô ra mặt chữa bệnh cho Chúc Yên, kết quả Chúc Yên chết rồi.
Không phải đơn thuốc của cô có vấn đề, mà có người muốn mượn cái chết của Chúc Yên, một mũi tên bắn hai con chim, hãm hại cô và Hạ Thiên Tường.
Cho nên cô cảm thấy, Chúc Yên chết cũng bởi vì cô và Hạ Thiên Tường.
Mà bệnh của cô gái này, cho dù cô hoàn toàn có khả năng chữa khỏi, cô cũng không thể chữa trị cho cô gái.
Đây là điều cô đã xác định từ lần đầu tiên nhìn thấy cô gái.
Không phải cô tàn nhẫn, mà thế giới của rất nhiều người đều không phải là nơi cô muốn đi vào là có thể đi vào.
Trải qua cái chết của Chúc Yên, cô đã lĩnh hội sâu sắc điều này.
Nhưng hễ là có thể chữa, cô vẫn sẽ chữa.
Cô vẫn luôn ghi nhớ câu nói đầu tiên của ngọc chữ Vạn truyền vào trong đầu mình.
Vẫn luôn nhắc nhở bản thân, trị bệnh cứu người, đặt y đức lên đầu.
Chỉ chốc lát Tô Nhược Hân đã về đến chung cư.
Chị Chiêm nghe thấy tiếng mở cửa thì ra đón: “Sao nhanh vậy đã về rồi?”
Tô Nhược Hân nhìn thấy cây lau nhà trong tay chị Chiêm, không thể không nói, chị Chiêm là người rất chịu khó, cho dù nghĩ rằng cô đi dạo phố thư giãn còn lâu mới trở về, nhưng chị Chiêm vẫn quét tước dọn dẹp nhà cửa.
Giúp việc không lười biếng như vậy thật sự rất tận tâm.
Cô cũng thích chị Chiêm.
Tô Nhược Hân giơ túi trong tay lên: “Tôi đi bốc thuốc, vị giác của Thiên Tường vẫn chưa được chữa khỏi, thuốc lúc trước đã không còn thích hợp cho anh ta uống, buổi chiều tôi sắc rồi tự mình đưa cho qua cho ta.”
“A, để tôi sắc rồi đưa cho.” Chị Chiêm nói rồi muốn nhận cái túi trong tay Tô Nhược Hân.
“Không cần, để tôi làm, có vị sắc trước có vị sắc sau, cũng có yêu cầu thời gian, tôi hiểu rõ hơn.”
“Cô Tô học y ở đâu vậy? Còn trẻ như vậy đã hiểu y thuật, thật sự rất lợi hại.” Chị Chiêm cười nói.
“Gặp may đúng dịp thôi.” Nói xong, cô thoáng nhìn chị Chiêm: “Gần đây khi ngủ chị thường ra mồ hôi, hơn nữa còn ra rất nhiều mồ hôi, phải không?”
Chị Chiêm sợ hãi, đặt cây lau nhà trong tay xuống, nói: “Sao cô biết?” Khi bà ta hỏi còn cẩn thận ngẫm lại, mình chỉ từng nói vấn đề này cho con gái, chưa từng nói với người nào khác, hơn nữa, chắc chắn con gái bà ta không thể nào quen biết Tô Nhược Hân, bà ta cũng mới biết Tô Nhược Hân chưa được mấy ngày, Tô Nhược Hân chưa từng gặp người nhà của bà ta, càng chưa gặp con gái bà ta.
“Nhìn cơ thể của chị thì biết thôi, mặc dù vấn đề này của chị không lớn, nhưng để lâu ngày cũng sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.”
“Vậy làm sao bây giờ? Cô Tô, cô cũng kê cho tôi một đơn thuốc đi.” Chị Chiêm lập tức sốt ruột, tật xấu ra mồ hôi khi ngủ của bà ta quả thật không quá lâu, hơn nữa tỉnh dậy sẽ không ra mồ hôi nữa, cho nên không để ý mấy.
Nhưng lúc này nghe Tô Nhược Hân nói như vậy, lập tức trở nên căng thẳng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT