CHƯƠNG 372

Đến giáo viên trông thi cũng bị cô thu hút sự chú ý.

Giáo viên cúi đầu nhìn cô làm bài, không kìm được gật đầu.

Vì thế, Tô Nhược Hân dùng hai phần ba thời gian để làm xong bài thi.

Kiểm tra lại.

Khi cô nghiêm túc kiểm tra tới lần thứ ba thì chuông reo.

Nộp bài.

Ra khỏi phòng thi, Tô Nhược Hân vừa nhìn đã thấy Dương Mỹ Lan đang chờ bên ngoài.

“Tô Nhược Hân, thật sự là cậu sao?” Dương Mỹ Lan chạy đến ôm lấy Tô Nhược Hân, sáng nay khi Tô Nhược Hân nhắn tin nói chiều nay sẽ đến tham gia kỳ thi, cô ta còn không tin, bây giờ nhìn thấy Tô Nhược Hân vẫn có cảm giác như đang mơ.

“Ừm ừm, là tớ đây.” Tô Nhược Hân nhẹ nhàng đáp lại Dương Mỹ Lan, thật ra trong lòng cô lúc này lại có cảm xúc lẫn lộn.

Thi thiếu một môn, người buồn nhất là cô.

Cô cười nhưng không có nghĩa là cô không bận tâm.

Cô không nói ra nhưng không có nghĩa là cô không buồn.

“Tô Nhược Hân, cậu làm tớ sợ chết khiếp, tớ cứ tưởng sẽ không bao giờ được gặp lại cậu nữa, không được nói chuyện với cậu nữa chứ.” Dương Mỹ Lan đánh vào tay Tô Nhược Hân, vừa khóc vừa cười.



“Không đâu, nếu không vì nhát dao ấy đâm thẳng vào tim khiến tớ hôn mê bất tỉnh thì ta đã tự cứu được mình, cũng đã tỉnh lại từ sớm rồi, sao có thể yếu ớt mà mất mạng được?” Tô Nhược Hân an ủi Dương Mỹ Lan, Dương Mỹ Lan sợ hãi, nhưng sao cô lại không sợ chứ?

Bây giờ nghĩ lại cô vẫn còn thấy sợ.

“Đúng, y thuật của cậu tốt vậy kia mà. Tô Nhược Hân, cậu thi thiếu một môn, thật sự vẫn định thi tiếp à?”

“Ừ, hai môn ngày mai tớ đều sẽ tham gia.”

“Tô Nhược Hân, tớ xin lỗi.”

“Hả, cậu làm gì có lỗi với tớ chứ?”

“Nếu ngày ấy tớ giơ tay chặn giúp cậu thì cậu cũng không mê lâu đến thế.” Dương Mỹ Lan tự trách.

“Như thế cậu sẽ bị thương ở tay, cũng không thể tham gia kỳ thi đại học được nữa, đến lúc đó tớ lại càng buồn hơn, như bây giờ là tốt lắm rồi, chẳng phải tớ đã không sao rồi đấy à?”

“Thi thiếu một môn, cậu định làm thế nào? Có phải định tham gia thi để tích luỹ kinh nghiệm sau đó học lại không?” Dương Mỹ Lan vẫn lo lắng cho Tô Nhược Hân.

“Không, khi nào thi xong tớ sẽ nói chuyện này với cậu sau.” Tô Nhược Hân mỉm cười, không muốn Dương Mỹ Lan buồn thay mình.

“Được, chúng ta về đi, tối nay tớ còn phải đọc sách nữa, nếu không tớ rất lo ngày mai sẽ không thi được tốt.”

“Đi thôi.” Tô Nhược Hân ôm Dương Mỹ Lan cùng đi về phía cổng trường: “Đúng rồi, hôm đó là ai đâm tớ thế, cậu có biết không?”

Kể từ khi tỉnh lại, cô vẫn luôn muốn biết, nhưng Hạ Thiên Tường không nói, cô cũng không hỏi anh.

Lúc trước Trần Ngọc Thuý chỉ đạp vào bụng cô thôi mà Hạ Thiên Tường đã khiến bà ta phải trả cái giá đắt rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play