Mấy ngày mấy đêm mới khiến Tô Nhược Hân tỉnh lại được.
Nếu không phải Tô Nhược Hân biết về y học, tự cứu lấy mình thì e là dù bây giờ cô tỉnh lại cũng vẫn phải nằm trên giường bệnh.
“Cậu Hạ, cậu… cậu nói gì cơ ạ? Cậu có thể lặp lại lần nữa không?” Y tá ở bên kia tưởng mình nghe nhầm.
“Tô Nhược Hân muốn xuất viện, làm thủ tục xuất viện ngay lập tức.”
“Cậu Hạ, có phải cậu nói nhầm không? Nếu cậu cảm thấy trình độ y tế của bệnh viện chúng tôi không tốt thì nên chuyển viện cho cô Tô mới đúng chứ?” Y tá ngơ ngác, bệnh nhân hôn mê mấy ngày mấy đêm, vẫn luôn trong trạng thái cấp cứu, sao có thể nói ra viện là ra viện?
“Nếu chuyển viện thì có thể mang theo hồ sơ bệnh án của bệnh viện chúng tôi, như vậy cũng tiện cho bệnh viện cậu tìm thấy hiện giờ nhanh chóng tiếp quản điều trị cho cô Tô, nếu không, làm chậm trễ chỉ e…” Y tá không dám nói lời còn lại nữa.
Bởi vì cô ta sợ Hạ Thiên Tường sẽ lập tức xông ra đập phá phòng y tá.
Bởi vì mấy ngày mấy đêm Tô Nhược Hân hôn mê, Hạ Thiên Tường thật sự đã đập phá rất nhiều đồ.
Nếu Tô Nhược Hân chết thật, cô ta rất lo lắng không biết liệu bệnh viện này có còn tiếp tục tồn tại được nữa hay không.
Cứ nghĩ đến trước khi Tô Nhược Hân chuyển viện, cô ta lại phải đối mặt với Hạ Thiên Tường là giọng cô ta lại trở nên run run.
Lúc này Hạ Thiên Tường mới nhận ra mình vẫn chưa nói cho bệnh viện sự thật rằng Tô Nhược Hân đã tỉnh.
“Nhược Hân tỉnh rồi, đã đi lại được như bình thường, không cần chuyển viện, lập tức xuất viện cho tôi, buổi chiều cô ấy còn phải tham gia thi đại học.”
Tô Nhược Hân đã bỏ lỡ một môn, không thể bỏ lỡ thêm một lần nữa được.
Thực ra anh không muốn Tô Nhược Hân tham gia thi đại học, nhưng cô muốn tham gia thì anh sẽ đưa cô đi, đi cùng cô.
“Không thể nào, tôi sẽ qua đó xem ngay.” Y tá nói xong thì cúp máy.
Một phút sau, y tá trưởng dẫn theo toàn bộ y tá trực ban tới.
Một nhóm người bước vào, tất cả các bác sĩ trong khoa phẫu thuật tim, từ bác sĩ trưởng đến bác sĩ thực tập cũng đều đi vào.
“Cậu Hạ, cô Tô đâu rồi?” Y tá trưởng đi vào đầu tiên, thấy phòng bệnh trống không thì hơi sững sờ.
Thực sự không biết chuyện gì đang xảy ra.
Nếu ai muốn ra khỏi phòng bệnh của Tô Nhược Hân thì đều phải đi qua phòng y tá.
Qua phòng y tá mới đến thang máy và cầu thang bộ để lựa chọn.
Mà họ rất chắc chắn rằng chưa từng thấy Tô Nhược Hân đi ra bao giờ.
Hơn nữa Tô Nhược Hân đã hôn mê mấy ngày mấy đêm, sáng nay khi kiểm tra phòng bệnh cô vẫn chưa tỉnh, sao có thể một mình ra khỏi phòng bệnh này được.
Điều này là hoàn toàn không thể.
Nhưng đúng là giờ phút này trên giường bệnh không có ai.
Hạ Thiên Tường cau mày nhìn y tá trưởng và những người khác đi vào phía sau.
Chủ nhiệm khoa phẫu thuật tim đang len lên phía trước, chính ông ta là người thực hiện phẫu thuật tim cho Tô Nhược Hân: “Tránh ra cho tôi vào.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT