CHƯƠNG 357

“Không cần cảm ơn, có muốn làm học sinh đại diện không?”

“Tôi không có chuẩn bị.”

“Không cần chuẩn bị, em xem cái này đi.”

Người đàn ông đưa điện thoại tới, để trước mặt Tô Nhược Hân.

Mỗi lần nhìn thấy điện thoại của anh, cô đều cảm thấy rất đắt tiền.

Giống như một loại điện thoại được đặt làm thủ công, cả thế giới chắc chắn chỉ có một cái.

Rất đặc biệt, cũng rất đẹp.

Trên màn hình đang mở là một văn bản.

Bản thảo phát biểu của học sinh đại diện.

“Em xem đi, chỉ có mấy câu thế này thôi, được chứ?”

“Ặc, anh muốn tôi lên phát biểu như thế à?”

“Ừ, em làm được mà.” Thành tích học tập của cô không tệ, rất xuất sắc.

Dù gần đây thường xuyên vì anh mà nghỉ học, cũng hay nghỉ giờ tự học buổi tối, thậm chí còn rất ít có thời gian học tập ở trường, nhưng cô vẫn có thể có thành tích như thế, anh thấy kiêu ngạo vì cô, cảm thấy chỉ có cô mới có thể làm học sinh đại diện.



Vì gần đây, thành tích của tất cả học sinh lớp mười hai đều không xuất sắc bằng cô.

Ừm, người phụ nữ của Hạ Thiên Tường anh, đương nhiên là anh có thể kiêu ngạo rồi.

Tô Nhược Hân nhìn thoáng qua: “Được, tôi lên.”

Hạ Thiên Tường mỉm cười gật đầu: “Rất nhiều năm sau, em sẽ phát hiện những gì từng trải qua đều là những tài sản quý báu, còn là hồi ức đẹp nhất trong đời, đây là kỷ niệm đẹp nhất của em khi sắp tạm biệt lớp mười hai.”

“Ặc, sao tôi cảm thấy anh còn muốn làm học sinh đại diện hơn tôi vậy.”

Lần này Hạ Thiên Tường không đáp, chỉ im lặng lấy ra một cái điện thoại khác tiếp tục xem.

Tô Nhược Hân không quan tâm đến anh, cô chăm chú đọc bản thảo phát biểu Hạ Thiên Tường đưa cho cô.

Đến khi thuộc lòng, cô mới thấy thả lỏng: “Hạ Thiên Tường, anh đã giúp tôi sắp xếp hết mọi chuyện từ trước rồi đúng không? Nếu còn có những bạn học khác phát biểu, tôi giành cơ hội của người khác thì không tốt lắm?”

“Không đâu.” Đại hội này cũng tương đương với lễ tốt nghiệp cấp ba của cô.

Cấp ba không thể so với đại học, đại học sẽ có một buổi lễ trao bằng tốt nghiệp, còn cấp ba thì không.

Nhưng anh muốn mỗi một lễ tốt nghiệp trong cuộc đời của cô sau này đều sẽ có anh.

Mỗi lần nghe thấy giọng nói của Hạ Thiên Tường, Tô Nhược Hân đều sẽ yên tâm.

“Tô Nhược Hân.” Đang tập trung xem thì bả vai chợt bị vỗ một cái, Dương Mỹ Lan đến rồi.

Tô Nhược Hân lập tức đứng dậy: “Cậu ngồi chỗ tớ đi.” Sau đó, cô bèn muốn ngồi vào chỗ đã giành trước cho Dương Mỹ Lan.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play