CHƯƠNG 350

“Anh thật sự không mang theo khẩu trang à?” Dù anh nói đúng, nhưng Tô Nhược Hân vẫn thấy khó hiểu, anh nói thay anh trai cô tham gia đại hội cổ vũ thi tốt nghiệp của cô, như thế cũng không thể để lộ khuôn mặt của anh được, chẳng phải vừa xuất hiện sẽ bại lộ sao.

“Không mang theo.” Không ngờ Hạ Thiên Tường lại không hề cảm thấy anh sai rồi.

Tô Nhược Hân chỉ đành kéo mở khóa ba lô, lấy khẩu trang của cô ra.

Cũng may vẫn còn sạch.

Sau khi giặt cô cũng chưa từng mang.

“Mau đeo vào đi, bắt đầu từ lúc xuống xe thì không được tháo xuống nữa.”

“Được.” Khác với sự căng thẳng của Tô Nhược Hân, Hạ Thiên Tường lại rất bình tĩnh.

Hai người xuống xe.

Nhưng Tô Nhược Hân xuống xe trước.



Còn là một nơi cách trường trung học Khải Mỹ một đoạn.

Cô cũng không muốn bị bạn học phát hiện cô và “anh trai” của cô đi xuống từ trên xe của Hạ Thiên Tường.

Tô Nhược Hân đi một đoạn, Hạ Thiên Tường mới đi theo.

Anh đeo khẩu trang hoạt hình của cô, giấu đi khuôn mặt của mình.

Nhưng vẫn không thể giấu đi sự tao nhã lạnh lùng của anh.

“Hạ Thiên Tường, anh không giống anh trai tôi một chút nào.”

“Là em nói tôi là anh trai em mà.”

Tô Nhược Hân thè lưỡi: “Khi đó tôi chỉ là tuỳ cơ ứng biến thôi, nếu không vì hôm đó anh đi theo sau lưng tôi, tôi cũng đâu biết giới thiệu anh với bạn học thế nào, hay sau này tôi nói thẳng với họ là ‘đây là anh rể tớ’?”

“Không được.” Vừa nhắc tới cái danh anh rể của Tô Nhược Hân, Hạ Thiên Tường lập tức nhíu mày, nếu không phải vì bất đắc dĩ, anh đã tuyên bố với thiên hạ anh và Tô Thanh Hà không có bất cứ quan hệ gì từ lâu rồi.

“Được, tôi vẫn cảm thấy nói anh là anh trai của tôi thì đáng tin hơn.”



Hai người đi vào trường.

Đại hội cổ vũ thi tốt nghiệp là đại hội của học sinh lớp mười hai.

Học sinh lớp mười, lớp mười một và phụ huynh không cần tham gia.

Nhưng hôm nay trong sân trường trung học Khải Mỹ vẫn có rất nhiều phụ huynh.

Nhìn các bạn học dẫn ba mẹ mình đi tới giảng đường lớn nhất, Tô Nhược Hân tỏ vẻ hâm mộ.

Phụ huynh của các bạn học khác đều là ba mẹ đi cùng.

Còn cô lại cho một người không phải người nhà họ Tô đến tham gia.

Dường như cảm nhận được tâm trạng sa sút của cô, Hạ Thiên Tường nói: “Chẳng lẽ tôi còn không bằng cả nhà em?”

“Phụt.” Tô Nhược Hân bật cười: “Bằng, rất bằng, một mình anh còn hơn cả năm người họ nữa.”

Thấy cô cười, Hạ Thiên Tường cũng cong môi.

Nhưng nụ cười nhẹ của anh đã bị khẩu trang của Tô Nhược Hân che mất, không thể nào nhìn ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play