CHƯƠNG 343

“Hạ Thiên Tường, mười thang thuốc mới uống được nửa thang, cho nên không có gì phải vội cả, đợi uống hết mười thang thuốc, vị giác của anh sẽ có trở lại.”

“Thật sự có chất độc làm ảnh hưởng đến lưỡi của tôi ư?”

“Không phải, là tổn thương tì.”

“Tì? Rõ ràng là nụ vị giác của tôi không còn cảm giác mà.”

“Không không không, nguyên nhân anh mất đi vị giác là vì tì mất đi chức năng, chỉ cần chữa khỏi là có thể hồi phục thôi.”

“Chẳng trách trước kia mãi không thể chữa khỏi, thì ra là đi sai hướng.” Hạ Thiên Tường quay đầu nhìn Tô Nhược Hân, chợt cảm thấy cô chính là phúc tinh của anh.

Không có cô, anh đã chết từ lâu rồi.

Không có cô, bây giờ anh vẫn còn không có vị giác.

Nhưng chỉ buổi sáng uống một nửa thang thuốc của cô, anh đã có một chút vị giác.

Dù chỉ là một chút nhưng đó cũng rất xa xỉ với anh, khiến anh cảm thấy rất mới mẻ.

Quả nhiên lúc có vị giác, cảm giác khi ăn sẽ khác đi.

Ăn gì cũng thấy ngon hơn.



Nếu uống thêm mấy thang thuốc, đỡ hơn một chút nữa, có thể ăn gì cũng thấy ngon không?

Hai mươi mấy năm, cuối cùng bây giờ anh cũng nếm được cảm giác này rồi.

“Cũng không thể trách bác sĩ khám cho anh lúc trước được, thật sự là người bỏ độc anh trước đây quá cao siêu, tôi cũng phải suy nghĩ rất lâu mới biết là thuốc độc làm tổn hại tì của anh. Hạ Thiên Tường, nếu có thể, anh vẫn nên nghĩ cách tìm thấy người hại anh mất đi vị giác lúc trước, tôi vẫn cảm thấy người đó vẫn còn ở bên cạnh anh, theo dõi anh mọi lúc mọi nơi.” Cũng khiến Hạ Thiên Tường luôn đối mặt với nguy hiểm.

Lần này, đổi lại là Hạ Thiên Tường im lặng.

Nếu có thể, anh đã tìm ra từ lâu rồi.

Thấy Hạ Thiên Tường im lặng, Tô Nhược Hân lập tức hiểu ra: “Ăn cơm xong, tôi phải đi học lớp tự học buổi tối, Hạ Thiên Tường, anh nhớ nửa giờ sau phải uống thuốc đấy.”

“Được.”

Tô Nhược Hân vừa sửa sang lại đồ đạc chuẩn bị rời đi thì cô chợt cúi đầu nhìn điện thoại, sau đó dừng lại: “Hạ Thiên Tường, trường học sắp mở đại hội cổ vũ thi tốt nghiệp, anh nói xem tôi bảo anh trai Tô Chí Khiêm làm phụ huynh đến tham gia có được không?”

Đây là tin nhắn Dương Mỹ Lan gửi cho cô, đại hội cổ vũ thi tốt nghiệp, mỗi học sinh đều phải mời một phụ huynh trong nhà đến tham gia.

Thật ra phụ huynh đều đến cũng được.

Nhưng cô nghĩ cô có thể mời được Tô Chí Khiêm đã tốt lắm rồi, ba mẹ cô cũng không thèm quan tâm đến cô.

“Không được.” Hạ Thiên Tường lập tức nhớ lại cảnh lần đó Tô Nhược Hân bảo anh đeo khẩu trang, nói anh là anh trai của cô.

“Ơ, anh độc tài vậy, tôi không gọi anh tôi chẳng lẽ gọi anh?” Tô Nhược Hân không ngờ cô chỉ thuận miệng hỏi một câu thôi, vừa nhìn thấy tin nhắn, cô đã quyết định sẽ bảo Tô Chí Khiêm đến tham gia rồi, nhưng Hạ Thiên Tường lại bá đạo phản đối.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play