CHƯƠNG 339

Tô Nhược Hân lại cho một đòn lạnh lẽo: “Hạ Thiên Tường, chúng ta đều là người trưởng thành, có vài chuyện có thể đùa, vài chuyện thật sự không thể đùa nữa.”

“Ví dụ như…”

“Ví dụ như anh nói anh thích tôi, ví dụ như chuyện anh làm với tôi sáng nay, đều không được.” Tô Nhược Hân càng nói càng phẫn nộ.

Nhưng Hạ Thiên Tường nghe đến đó thì thả lỏng bản thân, trong cổ họng vẫn còn lưu lại chút vị đồ ăn vặt mới ăn. Vị đó đối với người khác thì bình thường tới mức không thể bình thường hơn, nhưng với anh lại đặc biệt, mới mẻ, nhớ mãi không quên.

Tô Nhược Hân sắp phải thi tốt nghiệp trung học, còn lo lắng về căn bệnh này của anh, rõ ràng trong lòng cô có anh.

Cho nên, anh vừa nghĩ vậy thì không tức giận nữa, trái lại mỉm cười nói: “Sáng sớm nay thế nào?”

“Anh…” Tô Nhược Hân quay đầu nhìn anh: “Anh biết rõ còn hỏi.”

“Tôi thật sự không nhớ rõ, chỉ nhớ uống thuốc, có chút cảm giác.” Anh rất muốn nói thêm một câu ‘Tiểu Hân, em thật tốt’, nhưng còn chưa nói ra khỏi miệng đã cảm thấy ấu trĩ, cuối cùng không nói nữa.

Lần này, Tô Nhược Hân trừng mắt nhìn anh, sau đó nghiêm túc nói: “Sau này, anh không được hôn tôi nữa, không được phép thật đấy. Nếu không, chờ sau này anh tìm được bạn gái, tôi sẽ không biết phải đối mặt với bạn gái anh thế nào. Lẽ nào anh định nói với cô ấy, anh có bệnh lạ thích hôn con gái?”

“Không phải là bệnh.” Hạ Thiên Tường nghe đến đó thì sắp bị Tô Nhược Hân ép cho phát điên rồi.

Anh nói anh thích cô, cô tưởng anh đang nói đùa.



Anh lấy hành động thực tế chứng minh cho cô biết anh xem cô là phụ nữ để cưng chiều, kết quả cô nói anh hôn cô là bệnh lạ?

“Sao không phải chứ? Đúng vậy mà.”

“Ngoài em ra, tôi không có tật xấu này với những người phụ nữ khác.” Hạ Thiên Tường nghe Tô Nhược Hân phản bác, nghiêm túc giải thích.

Đây tuyệt đối là lời giải thích và tỏ tình trắng trợn.

Anh chỉ muốn hôn cô, anh không có chút hứng thú nào với những người phụ nữ khác.

Đây xem như lời tỏ tình trắng trợn nhất trong lịch sử rồi đấy.

Anh vẫn luôn cảm thấy EQ của mình thấp lắm rồi. Cho tới bây giờ gặp phải Tô Nhược Hân, anh mới phát hiện ra Tô Nhược Hân còn kém hơn cả anh…

“Ơ, anh nói giống như tôi là nữ yêu vậy. Hạ Thiên Tường, tôi biết anh cảm ơn tôi đã cứu sống anh, chẳng qua anh cũng không cần một lời không hợp lại xem tôi là yêu quái như vậy. Nói chung, sau này không được phép nữa.” Cô đã nói nhiều lần như vậy, anh còn không thay đổi, cô sẽ thật sự không tha thứ cho anh, cũng không gặp lại anh nữa.

“Ngài Hạ, mợ Hạ chào hai người.” Hạ Thiên Tường vừa định phản bác, không ngờ hiệu trưởng của trường mẫu giáo đã đến, đích thân chào hỏi Hạ Thiên Tường và Tô Nhược Hân.

“Tôi không phải là mợ…”

“Hiệu trưởng Phương, môi trường ở đây vẫn tính là tạm được. Tôi muốn hỏi một chút, trước đây cháu chưa từng tới trường mẫu giáo, vậy cháu mới vào trường, giáo viên ở đây có thể chiếu cố hơn về phương diện sinh hoạt được không?” Hạ Thiên Tường trực tiếp ngắt lời Tô Nhược Hân.

“Ngài Hạ khách sáo rồi. Chỉ cần các ngài đưa cháu vào trường mẫu giáo chúng tôi, bất kể trước đây cháu có từng đi mẫu giáo không, từng được dạy thế nào, trải qua chương trình học gì, chúng tôi đều đối xử bình đẳng, tuyệt đối sẽ không để cho cháu phải chịu bất kỳ uất ức trong phương diện sinh hoạt.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play