CHƯƠNG 290

Cô cứ tưởng Hạ Thiên Tường không muốn đến ý đến sự sống chết của người này, đưa Chúc Hứa đi vào siêu thị.

Thực ra, anh không đến cô cũng sẽ không trách anh.

Quỹ đạo cuộc đời của mỗi người là khác nhau, cũng đã định là sẽ có tính cách khác nhau, cách làm việc khác nhau.

Nhưng không ngờ Hạ Thiên Tường vẫn đến.

“Cô gái, anh ấy còn có thể tỉnh lại không?” Nhìn người đàn ông nằm trên đất lặng lẽ bất động, còn có đuôi châm bạc đầy đầu anh ta và vũng máu trên đất, mọi người vẫn lo lắng.

Tô Nhược Hân vểnh tai lên lắng nghe: “Chờ xe cứu thương đến, anh ấy gần như có thể tỉnh lại, nhưng vết thương của anh ấy thì phải đến bệnh viện điều trị, nếu không sẽ bị nhiễm trùng.”

“Xe cứu thương đến là anh ấy có thể tỉnh lại?” Tô Nhược Hân vừa nhắc đến xe cứu thương, mọi người cũng nghe thấy tiếng còi xe.

Cảm giác như không còn xa nữa.

Khoảng cách không xa, chẳng mấy chốc xe sẽ tới nơi.

Tối đa là năm phút.

“Ừm.” Tô Nhược Hân cảm nhận lại tình hình của người đàn ông một lần nữa, nói một cách chắc chắn.

“Chuyện này… không thể nào, cô gái, cô chắc chắn là mình không đùa đấy chứ? Anh ta bị thương ở đầu mà cũng có thể tỉnh lại?”



“Liệu có làm anh ta chết luôn rồi không?” Tô Nhược Hân đã châm cứu xong, những người hóng chuyện mới phản ứng lại, bắt đầu gây rối.

Anh ta vừa lên tiếng, rất nhiều người đều nghi ngờ chất vấn theo.

Tô Nhược Hân từ lâu đã quen với ánh mắt nhìn mình của những người này.

Không có cách nào, cô còn quá trẻ trông không có sức thuyết phục lắm.

May mắn thay, cô không bị ảnh hưởng bởi những lời ra tiếng vào của đám người này, vẫn tập trung vào tình hình của người đàn ông, sẵn sàng xoay chuyển tình hình bất lợi bất cứ lúc nào.

May mắn thay, tình trạng của người đàn ông vẫn luôn ổn định, không có dấu hiệu nặng thêm, điều này cũng khiến cô nhẹ nhõm hơn một chút.

“Có thể tỉnh lại, mọi người đừng ồn ào nữa.” Bỗng nhiên một người đàn ông lớn tuổi ở bên cạnh lớn tiếng ngăn cản đám đông: “Cô gái này nói có thể tỉnh là có thể tỉnh, anh không thấy cách châm cứu khiến người ta hoa mắt của cô ấy sao? Chuyên nghiệp như vậy, chắc chắn có thể tỉnh.”

Tô Nhược Hân nhìn người đàn ông, lúc này mới phát hiện ông ta mặc áo blouse trắng: “Ông là bác sĩ?”

“Ừm, đúng.”

Ông ta vừa nói xong câu này, có người đã thấy tấm biển treo trên áo blouse của ông ta: “Ông là bác sĩ Mạc – Mạc Tử Đơn, thánh thủ Trung y?”

Tô Nhược Hân biết rất ít về người nổi tiếng trong ngành này.

Bởi vì cô mới vào nghề thật sự chưa lâu.

“Thánh thủ Trung y – thần y Mạc?” Có người vừa nghe thấy cái tên này thì chen lên, nhìn ông ta với vẻ sùng bái: “Tôi từng nghe nói về ông, chú tôi nói bệnh thoái hoá cột sống của thím tôi đã được ông chữa khỏi, phương pháp châm cứu của ông vô cùng lợi hại.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play