CHƯƠNG 270

Cô gái nói xong thì thoải mái dựa vào trên sofa như người không xương, sau đó lại nói chẳng khác nào phát hiện ra đại lục mới: “Sao lại đổi thành giả vải rồi?”

Đúng vậy, lúc Tô Nhược Hân dựa vào thành ghế sofa mới phát hiện ra.

Sau đó, cô cho rằng Hạ Thiên Tường sẽ không biết, nhìn thẳng về phía chị Trương: “Chị Trương, sofa này đổi lúc nào thế? Thật thoải mái.”

“Buổi chiều.”

“Ồ, bàn trà này cũng đổi rồi, cũng là buổi chiều sao?”

“Đúng vậy.” Chị Trương trả lời. Giờ phút này, chị ta thấy thoải mái hơn rất nhiều. Tô Nhược Hân tới thật tốt.

Chị ta hận không thể khiến Tô Nhược Hân ở trong nhà họ Hạ mỗi ngày. Đáng tiếc, dạo này Tô Nhược Hân rất ít tới.

Tô Nhược Hân chớp chớp mắt, bỗng nhiên nhớ ra buổi chiều cô nói mình thích sofa vải gia công, cô nói sofa vải gia công có cảm giác ấm áp của gia đình, rất thoải mái.

Còn cả bàn trà cũng vậy, mặt kính dễ lau dọn hơn loại phong cách nghệ thuật này.

Sau đó, chỗ này của Hạ Thiên Tường đều đổi.

Đây là trùng hợp hay là…

Trong đầu cô hiện lên câu nói của Dương Mỹ Lan tối nay ‘Hạ Thiên Tường thích cậu’.

Cô đột nhiên không dám nghĩ nữa: “Hạ Thiên Tường, anh cần làm gì thì làm đi, không cần để ý tới tôi.” Cô ngồi trên sofa thoải mái xem kịch là được rồi.



Đã tới thì yên tâm ở lại.

Nếu cô đã gặp phải, chẳng có lý do gì mà không theo dõi xong hẵng đi.

Cô cũng tò mò muốn biết Hạ Thiên Tường định làm gì. Chẳng biết tại sao, lúc anh muốn cô đi, cô bất giác cảm thấy chuyện Hạ Thiên Tường tra hỏi mọi người có thể liên quan đến cô.

Cho nên, cô càng không muốn đi nữa.

Hạ Thiên Tường thấy quyền uy của mình bị khiêu chiến, vẻ mặt lập tức sa sầm xuống, nhưng anh lại chẳng có cách nào với Tô Nhược Hân.

Dù sao cũng không nhẫn tâm nổi.

Cuối cùng, anh chỉ đành phải nói với chị Trương: “Chị đi lấy ít điểm tâm và trái cây qua.”

“Vâng.” Chị Trương vui vẻ rời đi. Chị ta cam tâm tình nguyện phục vụ Tô Nhược Hân, không phàn nàn không hối hận.

Lúc này, Hạ Thiên Tường mới đi trở lại vị trí trước đó và đứng lại.

Nếu không thể giấu được Tô Nhược Hân, anh sẽ không giấu cô nữa.

“Đi ra.”

Một tiếng quát lạnh này của anh làm một đám người giúp việc lập tức đồng loạt cúi đầu xuống, không dám nhìn Hạ Thiên Tường.

“Tưởng tôi không biết là ai à? Mặc dù bà dùng số điện thoại di động mới mua gọi cho Tô Thanh Hà, nhưng bà chắc chắn gọi từ chỗ tôi ra, vậy chứng tỏ điện thoại di động của bà bây giờ đang ở trong nhà này. Chỉ cần vừa lục soát sẽ tìm được ra thôi. Tôi không nói, chỉ muốn cho bà có một cơ hội sống thôi. Ra đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play