CHƯƠNG 211

Trước đó thật sự yếu đến mức cô cũng thấy khinh thường bản thân.

“Được.” Hạ Thiên Tường bắt đầu dọn dẹp bàn ăn, anh gật đầu.

Cô nhóc không tiếp tục làm ầm ĩ với anh là được.

Nhưng khi thấy Hạ Thiên Tường đang dọn dẹp bàn ăn, Tô Nhược Hân mới cảm thấy cô hơi quá đáng, không nấu ăn thì thôi, thậm chí còn không dọn dẹp rửa bát, để cho một Tổng Giám đốc bá đạo làm, thật sự hơi quá đáng.

“Hạ Thiên Tường, anh đi ngồi sofa lướt điện thoại đi, việc dọn dẹp cứ để tôi làm là được.” Hai người phân công công việc như thế mới công bằng.

Cô không phải nhà tư bản, không thể cứ đày đọa anh được.

“Được.” Hạ Thiên Tường cười dịu dàng, cất tiếng đồng ý.

Sau đó, anh thật sự ngồi xuống sofa, để cho Tô Nhược Hân dọn dẹp bàn ăn.

Tô Nhược Hân nhanh chóng dọn dẹp, lúc trước ở nhà họ Tô, cô thường xuyên phải làm những việc thế này.

Trần Ngọc Thích thích nhìn cô lam việc nhà, cho nên mỗi lần tan học về nhà hoàn toàn không được nghỉ ngơi, mà trở thành người giúp việc tạm thời trong nhà.

Vì thế, Tô Nhược Hân rửa bát, Hạ Thiên Tường cũng ngồi im lặng trên sofa không gần không xa nhìn bóng dáng bận rộn của cô gái nhỏ, càng có cảm giác gia đình hơn.

Trước giờ anh luôn cho rằng có thêm một người phụ nữ sẽ rất phiền phức, không ngờ bây giờ được trải nghiệm lại không cảm thấy phiền phức, ngược lại còn rất muốn cảm giác này có thể kéo dài thật lâu, kéo dài mãi mãi.



Mười mấy phút sau, Tô Nhược Hân đã dọn dẹp xong, giơ ngọc của anh lên: “Tôi đi lên đây.”

Toàn bộ tầng ba đều là của cô, chỉ nghĩ thôi đã thấy vui.

Lúc lên núi cô rất ghét đường núi vòng vèo, nhưng sau khi lên rồi mới phát hiện nơi này đẹp và yên tĩnh, không khí vô cùng mát mẻ, như một quán bar bán oxy tự nhiên

Thỉnh thoảng đến một lần thật sự là hưởng thụ tuyệt vời.

Không thể không nói, Hạ Thiên Tường là một người đàn ông rất biết sống, rất biết hưởng thụ.

Lên tầng ba, Tô Nhược Hân khoá cửa bên ngoài, đi vào căn phòng cô chọn từ trước.

Căn phòng sạch sẽ ngăn nắp, rất rõ ràng nơi này mỗi ngày đều có người quét dọn.

Hạ Thiên Tường nhìn cô gái như chạy trốn đi vào không gian mà cô cảm thấy an toàn, cong môi nở nụ cười, chỉ cần anh muốn, buổi tối cô vẫn sẽ nằm trong lòng anh.

Nhưng mọi việc chỉ là suy nghĩ mà thôi, lúc thật sự bắt đầu mới biết chưa chắc mọi thứ đều như anh mong muốn.

Buổi sáng phải họp suốt, không ngờ đến tối anh lại bắt đầu bận rộn.

Lúc họp những cấp cao kia nói hết cái này đến cái khác, giống như đã bàn bạc xong, nhưng bây giờ mới liên hệ xong lại có một người khác liên hệ.

Đợi khi Hạ Thiên Tường làm xong việc, kim đồng hồ đã chỉ là mười một giờ tối.

Anh ngẩng lầu nhìn lên tầng ba, lúc này, có lẽ Tô Nhược Hân đã ngủ rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play