CHƯƠNG 191

“Cô nói đi, nói không chừng tôi có thể làm được, bằng không, cô nhìn thời tiết nóng nực này đi, cổ chân tôi quấn thành thế này, tôi cũng không để ý đẹp hay không đẹp, chủ yếu là dù quấn nịt như vậy nhưng vẫn cảm thấy lạnh, lạnh thấu vào tận xương, thật sự phiền lòng.”

“Đó là bởi vì chị chưa quen với khí hậu nơi này, chị đổi hoàn cảnh khác là có thể tốt hơn.” Tô Nhược Hân từ tốn nói.

“Ý của cô Tô là tôi chuyển sang nơi khác ở là có thể khỏe lại?”

“Đúng, có thể thử những khu vực gần bờ biển phía nam một chút.”

“Chuyện này dễ làm, dù sao tôi và chồng tôi đều làm công bên ngoài, cùng lắm thì bỏ công việc ở nơi này, dọn nhà chuyển đến gần vùng biển phía nam hơn, sau đó tìm việc mới là được.”

“Ừ, có thể, bên đó khí hậu tốt, không cần uống thuốc vẫn có thể thuyên giảm, sau đó chứng lạnh mắt cá chân của chị sẽ từ từ khỏi hẳn.”

“Vậy mấy ngày này tôi chuẩn bị một chút.” Có lẽ người phụ nữ bị chứng bệnh hậu sản của mình tra tấn sắp điên rồi, cho nên không chút nghĩ ngợi đã đưa ra quyết định.

Chị ta vừa nói xong, một người phụ nữ bên cạnh kéo góc áo chị ta: “Dọn nhà cũng không phải chuyện nhỏ, chị không cần bàn bạc với chồng mình sao? Hơn nữa…” Nói xong, cô ta liếc Tô Nhược Hân, rất rõ ràng là không tin chẩn đoán bệnh của Tô Nhược Hân.

Bên kia, Chúc Yên không vui: “Cô không tin thì không tin, đừng xúi giục chị dâu không tin y thuật của cô Tô.” Nói xong, nhìn về phía bà chị kia: “Chị dâu, người khó chịu là chị cũng không phải cô ta, em nói cho chị biết, cô Tô lợi hại như vậy, ngày đó em nhảy xuống biển tự sát, cô ấy cũng không bắt mạch cho em, chỉ đứng từ xa nhìn lại mà đã biết em thường xuyên nôn ra máu, đây chính là thần y từ trên trời xuống đấy.”

Người phụ nữ kia cười nói: “Mặc dù điều kiện trong nhà chị không khá giả gì, nhưng vẫn bỏ ra được phí chuyển nhà, dù sao ở đâu cũng là thuê, chuyển sang thuê nơi khác mà thôi, cũng chỉ tổn thất phí đi đường, việc này chị có thể tự quyết định, không cần hỏi chồng chị.”



Chúc Yên rất vui mừng: “Chị dâu, tin em sẽ không sai đâu.”

Hai người, cô một lời tôi một lời, thoáng chốc lại có người động lòng, tiến lên xin Tô Nhược Hân khám bệnh cho bọn họ.

Nhưng đều là mấy bệnh vặt, Tô Nhược Hân khám cho từng người, có người kê đơn thuốc, có người chỉ cần chú ý giấc ngủ chú ý nghỉ ngơi và chú trọng rèn luyện là được, cô đều để lại lời dặn dò.

Vừa bận rộn, Tô Nhược Hân đã quên luôn thời gian.

Mãi đến khi điện thoại di động vang lên, nhìn thấy màn hình hiển thị, cô mới nhớ ra đã hẹn với Dương Mỹ Lan là chín giờ gặp nhau ở trung tâm thương mại, sau đó cùng đi mua quần áo.

Vội vàng nhận máy: “Mỹ Lan, tớ tới ngay, khoảng hai mươi phút là có thể đến rồi, cậu chờ tớ nhé.”

“Tô Nhược Hân, cậu nhanh nhanh lên cho tớ, nếu không, tớ giận cậu.” Dương Mỹ Lan nào đâu biết Tô Nhược Hân bị mười mấy người vây quanh, chỉ muốn thoải mái dạo phố.

“Được.”

Tô Nhược Hân cúp điện thoại, ngại ngùng nói với mọi người: “Sáng và chiều hôm nay tôi đều có hẹn rồi, buổi tối tôi sẽ đưa đơn thuốc cho chị Chúc, sau đó tuần sau tôi sẽ trở lại thăm chị ấy, đến lúc đó lại khám bệnh cho mọi người.”

“Được được được, cô Tô đã có hẹn thì mau đi đi, bệnh của chúng tôi đều là mấy bệnh vặt vãnh, không vội một hai ngày, nhưng thứ bảy tuần sau cô nhất định phải đến đấy, chúng tôi mời cô ăn cơm, cảm ơn khám chữa bệnh của cô.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play