Tô Nhược Hân không biết phải nói gì, cô biến thành tên lừa đảo từ lúc nào vậy.
“Này, ánh mắt này của cô là thế nào, nói cô là tên lừa đảo thì cô chính là tên lừa đảo, đã nói bảy giờ đến, kết quả bây giờ mới đến, nếu Yên xảy ra chuyện không may gì, mấy hàng xóm chúng tôi sẽ không bỏ qua cho cô.”
Tô Nhược Hân thấy những người này không định tin tưởng cô, nhưng cô cũng không thể thấy chết không cứu.
Chỉ dựa vào lời nói của những người này, cô biết chắc rằng Chúc Yên đã nhắc đến cô, hơn nữa còn khen cô với những người này.
Nếu không, những người này không thể nào biết chuyện cô đến cứu Chúc Yên .
Chỉ là cô không ngờ tối qua Chúc Yên lại nhất thời vui vẻ uống rượu.
Thấy giải thích thế nào cũng không được, Tô Nhược Hân cởi balo trên người xuống, mở ra rồi lấy một gói thuốc, đưa cho Chúc Cương: “Anh đút gói thuốc này cho chị ấy, tôi đảm bảo trong vòng ba phút chị ấy có thể tỉnh lại.”
“Tôi không tin.”
“Tôi cũng không tin.”
“Lỡ như uống thuốc chết thì sao.”
“Ừm, với tình huống bây giờ của chị ấy, nếu như không có chữa trị hiệu quả, sớm đã sống không bằng chết, cho nên, bây giờ có thuốc, tôi đề nghị thử một lần, lỡ như có tác dụng thì sao.” Tô Nhược Hân ăn ngay nói thật.
“Ý của cô là coi ngựa chết thành ngựa sống?” Một hàng xóm bên cạnh bị cô thuyết phục.
Bởi vì Tô Nhược Hân nói đúng, tình huống của Chúc Yên thật sự là sống không bằng chết.
Nếu không trước đó chị ta cũng sẽ không lựa chọn nhảy xuống biển tự sát.
Là thật sự không chịu nổi bệnh tật hành hạ.
Chính là sống không bằng chết.
“Ừ, hơn nữa tôi tin chắc rằng thuốc này của tôi có tác dụng.”
“Lỡ như là thuốc độc thì sao?” Làm thế nào Chúc Cương cũng không tin, ai bảo bảy giờ anh ta đến đây, nghĩ rằng Tô Nhược Hân đến cho thuốc là Chúc Yên có thể khỏe lại, kết quả Tô Nhược Hân không đến, Chúc Yên thì hôn mê bất tỉnh, vì vậy, bây giờ anh ta càng nhìn Tô Nhược Hân càng không vừa mắt.
Tô Nhược Hân nhíu chặt lông mày, lại nhìn Chúc Yên đang hôn mê bất tỉnh, sau đó rốt cuộc không chờ nổi nữa, cầm một gói thuốc đã nhờ hiệu thuốc sắc và đóng gói sẵn, xé mở ra, sau đó “ực ực” uống hết vào.
Uống xong, trong ánh mắt kinh ngạc sững sờ của mọi người, cô thản nhiên nói: “Nếu có độc, tôi cũng sẽ chết.”
Bà chị ôm con kia bị Tô Nhược Hân dọa sợ, đẩy đẩy Chúc Cương: “Dù sao cũng không có độc, cùng lắm thì uống vào không có tác dụng chứ không chết, vẫn là thử đi, lỡ như cô ta lợi hại đúng như lời Yên nói thì sao.”
Chúc Cương hơi do dự.
Một hàng xóm khác nhìn khóe môi còn vương nước thuốc của Tô Nhược Hân: “Làm khó cô gái này rồi, thuốc đắng như vậy mà một hơi uống hết, người ta có lòng chữa bệnh cho Yên như vậy, còn là tự Yên mời người ta tới, nói không chừng thật sự có tác dụng đấy, anh vẫn nên cho Yên uống đi, bằng không nếu Yên xảy ra chuyện gì không may, anh sẽ phải hối hận.”
Nghe thấy người này nói như vậy, Chúc Cương không nói thêm gì nữa, sầm mặt đi đến bên cạnh Chúc Yên , sau đó mở miệng chị ta ra, từ từ rót thuốc xuống.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT