CHƯƠNG 160

“Không rảnh.” Hạ Thiên Tường cứ nghĩ đến vì Tống Tử Hàm mà Tô Nhược Hân suýt thì chạy mất, anh chưa cho người đuổi cô ta đi đã là nể mặt lắm rồi, bây giờ còn muốn chiếm dụng thời gian của anh, đừng có mơ.

“Thiên Tường, em thật sự có việc.” Tống Tử Hàm hơi tủi thân, không ngờ Hạ Thiên Tường lại chẳng cho cô ta chút mặt mũi nào trước mặt người khác.

Hạ Thiên Tường đã lấy điện thoại ra bấm số: “Bảo vệ lên đây, đưa Tống…”

“Thiên Tường, em tự đi.” Tống Tử Hàm nghe đến đây thì biết tốt nhất là nên thức thời tự mình rời đi, nếu bị người khác chụp được cô ta bị Hạ Thiên Tường gọi bảo vệ lên đuổi khỏi tập đoàn Hạ Thị, sau này cô ta sẽ không thể làm gì dưới danh Hạ Thiên Tường được nữa.

Cô ta đã quen với việc được người trong giới thượng lưu của thành phố T ghép mình và Hạ Thiên Tường là một đôi, nếu sau này không còn ai coi cô ta và Hạ Thiên Tường là một đôi nữa thì việc kinh doanh của nhà họ Tống sẽ không dễ dàng.

Lúc này Hạ Thiên Tường mới cúp máy, nếu không vì nể Lục Diễm Chi thì anh đã thật sự gọi bảo vệ lên đuổi người.

Tống Tử Hàm liếc Tô Nhược Hân, trong mắt đầy hận thù, không biết con nhóc vô danh tiểu tốt còn chưa phát triển này đã dùng thủ đoạn gì câu mất hồn của Hạ Thiên Tường.

Không, cô ta không phục, Tống Tử Hàm cô ta nhất định có thể đánh bại được con ranh thối tha miệng còn hôi sữa này.

Tô Nhược Hân lười để ý đến Tống Tử Hàm , bây giờ trong đầu cô tất cả đều là Trần Ngọc Thuý bị thương và cuộc gọi tưởng rằng quấy rối tối qua, vậy nên cô theo Hạ Thiên Tường đi đến văn phòng Tổng giám đốc của anh…

Các nữ thư ký bên ngoài khiến cô cảm thấy mình giống như vật cưng bị nhốt trong lồng, từng ánh mắt như chỉ muốn chọc thủng cô, cô không thích.

May mà chẳng mấy chốc đã tới văn phòng chỉ có cô và Hạ Thiên Tường.



Hai màu xanh trắng rất có cảm giác thời thượng, Tô Nhược Hân lập tức thích nơi này: “Hạ Thiên Tường, phong cách văn phòng của anh rất hợp với anh.” Cảm giác rất lạnh lùng, giống như con người Hạ Thiên Tường vậy.

“Ngồi đi, muốn uống gì?” Hạ Thiên Tường chỉ vào sofa bảo Tô Nhược Hân ngồi xuống.

Tô Nhược Hân thản nhiên ngồi xuống, rất thoải mái, dù sao chỉ cần có liên quan đến Hạ Thiên Tường thì đều dùng rất thoải mái: “Nước cam.”

Cô khát rồi, bây giờ cô muốn uống nước cam.

Nghe Tô Nhược Hân nói muốn uống nước cam, Hạ Thiên Tường không chờ được gọi điện thoại nội bộ mà đứng dậy mở cửa phòng làm việc: “Nước ép cam tươi, mang vào ngay.”

Các nữ thư ký bên ngoài do Đồng Di đứng đầu đều sửng sốt, sau đó phản ứng lại chắc là không nghe nhầm rồi lập tức gật đầu làm việc.

Trong văn phòng Tổng giám đốc không có cam, không có cam thì không thể có nước ép cam tươi, vậy nên phải lập tức nghĩ cách có được cam.

“Hạ Thiên Tường, nước cam là được, không cần phải ép tươi đâu, phiền phức.”

“Không đâu.” Hạ Thiên Tường quay người đi tới bàn làm việc, chuẩn bị tiếp tục phê duyệt tài liệu.

Đây là cách anh và Tô Nhược Hân ở bên nhau, chỉ cần hai người ở cùng nhau là được, không ai can thiệp vào chuyện của ai.

Anh phải làm việc, cô phải học, anh chỉ cần cô có thể ở bên cạnh mình là đã thoả mãn rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play