Bàn tay nhỏ bé thò vào cặp lấy chiếc thẻ Hạ Thiên Tường cho cô ta mượn tối qua, sau đó rất biết điều nhìn Tô Nhược Hân, vô cùng thân thiện nói: “Chị dâu, chị nhìn xem anh trai tôi nhỏ nhen như thế nào kìa, chị mau quản lý anh ấy đi, bảo anh ấy cho tôi mượn thẻ dùng thêm hai ngày, được không?”
Tô Nhược Hân sửng sốt, cô đã chọc phải ai vậy chứ? Hai anh em nhà này chỉ vì một cái thẻ mà nói đi nói lại, cuối cùng lại đẩy lên người cô: “Chị Thiên Hương, chị đừng gọi lung tung, tôi không phải là chị dâu của chị. Nếu chị thật sự muốn có chị dâu vậy thì đợi hôm nào tôi đến, tôi sẽ dẫn tới cho Chủ tịch Lục và chị xem, đảm bảo gia thế và ngoại hình rất xứng với Hạ Thiên Tường, đến lúc đó chị gọi chị dâu cũng không muộn.”
Nghĩ đến Dương Mỹ Lan, Tô Nhược Hân mặt mày hớn hở nói, hận không thể biến cô ấy thành chị dâu chính thức của Hạ Thiên Hương ngay lúc này.
“Tô Nhược Hân, cô thật sự không muốn làm chị dâu…”
“Im miệng, không biết câu “khi ăn không nói chuyện, khi ngủ không mở miệng” à?” Hạ Thiên Tường đột nhiên lên tiếng, giống như vừa ăn phải thuốc súng, lửa giận bùng phát.
Hạ Thiên Hương lè lưỡi: “Tô Nhược Hân, hai chúng ta kết bạn trên zalo đi, có thời gian rảnh thì nói chuyện.”
Tô Nhược Hân không quan tâm Hạ Thiên Tường: “Được, đưa điện thoại cho tôi.”
Sau đó, cô nhận lấy điện thoại của Hạ Thiên Hương, coi như không có ai bên cạnh, quét mã thêm nick của cô ta.
Kết quả, sắc mặt Hạ Thiên Tường càng đen hơn.
Thế nhưng không biết có phải vì vừa nãy Hạ Thiên Hương biết điều, gọi đúng một tiếng chị dâu hay không, Hạ Thiên Tường không giục cô ta trả thẻ vàng lại cho mình nữa.
Bắt đầu dùng bữa.
Tô Nhược Hân phát hiện những món cô thích ăn nhất đều được đặt trước mặt, đặc biệt là món bánh bao hấp. Cô gắp một miếng cho vào miệng, mặt lập tức tràn đầy thỏa mãn.
Ngon quá luôn.
Hình như nhân bánh bao đã thay đổi, rất tươi.
Thế nhưng, cô cũng không ăn ra được món này so với mấy lần trước thiếu những gì và thêm thứ gì tươi mới hơn.
Dù sao, chỉ quan tâm đến việc ăn và hưởng thụ là được rồi.
Hưởng thụ bữa ăn sáng của nhà họ Hạ mấy lần rồi, bây giờ Tô Nhược Hân đã bình tĩnh hơn. Cho dù ăn được thứ gì ngon, cũng không đến nỗi kinh ngạc nữa.
Bây giờ cũng coi như hoàn toàn phục rồi. Chỉ cần bạn có tiền, chỉ cần bạn muốn, không có món ngon nào bạn ăn không được và không thưởng thức được.
Ăn xong bữa sáng, Lục Diễm Chi nhìn Hạ Thiên Tường: “Thiên Tường, hôm nay là thứ hai, cuộc họp thường lệ giữa các lãnh đạo cấp cao của công ty sáng nay do con chủ trì?”
“Được, chín giờ con sẽ đến công ty.”
“Sao thế, bây giờ con không đến thẳng công ty luôn à?”
“Con còn có việc.” Hạ Thiên Tường thản nhiên nói, sau đó nhấc chân đi về phía cửa.
Tô Nhược Hân nhìn Lục Diễm Chi, rồi lại nhìn sang Hạ Thiên Tường, không nhịn được cau mày, đi theo kéo ống tay áo anh: “Hạ Thiên Tường, Chủ tịch Lục đối xử dịu dàng với anh như vậy, sao giọng điệu nói chuyện của anh lại hung hăng thế?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT