Hạ Tứ gõ cửa xe: “Mở cửa, mau mở cửa xe.” Cuối cùng thì hôm nay anh ta đã được chiêm ngưỡng thế nào gọi là nói dối không chớp mắt.

Giống như Ương Kim Mai Thảo.

Vô số người ở hiện trường đều trông thấy anh ta ném Ương Kim Mai Thảo ra ngoài.

Nhưng mà Ương Kim Mai Thảo vẫn không chịu mở cửa xe, cũng chẳng có ý định rời đi.

Hiển nhiên là đang chờ ở đây để đợi cứu việc tới xả giận cho cô ta.

Xem ra không phải ba thì cũng là mẹ cô ta.

Nhưng nghĩ đến đây, trường hợp nhiều người như vậy, có lẽ thân phận địa vị của ba cô ta như vậy sẽ không tiện ra mặt, vậy chắc chắn là mẹ cô ta.

Nghĩ đến Đệ nhất phu nhân khu Z sẽ đến nơi này trút giận cho con gái, Hạ Tứ lại đau đầu.

Nhưng Ương Kim Mai Thảo không mở cửa xe, anh †a cũng không thể đập mở cửa xe trước mặt mọi người.

Gõ một lúc, thấy không mở, Hạ Tứ xoay người trở về khách sạn.



“Cô Tô, người phụ nữ kia mách mẹ cô ta rồi, cô ta nói là cô đánh cô ta còn ném cô ta… ra ngoài. Cô ta trợn mắt nói dối, là tôi ném cô ta… ra ngoài mà.”

Hạ Tứ càng nói càng lo lắng.

Dù sao, mẹ của Ương Kim Mai Thảo là Đệ nhất phu nhân khu Z, có là ai thì cũng phải cho bà ta chút thể diện.

Đây cũng là nguyên nhân Ương Kim Mai Thảo kiêu ngạo ngang ngược.

Tô Nhược Hân khẽ cau mày, ngẩng đầu thờ ơ nhìn về phía Hạ Tứ, sau đó đưa tay chỉ nghiêng về phía trước: “Đi xử lý đi”

“Vâng.’ Hạ Tứ nhìn thấy camera theo dõi Tô Nhược Hân chỉ, thở phào nhẹ nhõm, lập tức hiểu ý cô.

Nhìn từ vị kia sang, vừa hay đối diện với vị trí ban nãy của Ương Kim Mai Thảo.

Thế nên, chỉ cần lấy được video vừa nãy Ương Kim Mai Thảo tấn công Tô Nhược Hân thì có là ai đến cũng không nói được câu nào, không chiếm lý.

Tiếp tục khám bệnh.

Ương Kim Mai Thảo xuất hiện cũng không ảnh hưởng đến Tô Nhược Hân khám bệnh.



Nhưng sau chuyện của Ương Kim Mai Thảo, bầu không khí trong khách sạn thoáng u ám.

Mọi người đều thì thầm nói chuyện.

Cái cảm giác mọi người đều rất cẩn thận này lây lan như bệnh tật, ngay cả Tô Nhược Hân cũng nhận ra.

Cô biết là mọi người đang lo lắng cho cô.

Lo lắng như vậy khiến lòng cô thấy ấm áp.

Đấy là cảm giác coi cô như người thân.

Thời gian khám bệnh trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã qua hơn một tiếng.

Mà cái gì nên đến, cuối cùng cũng đến.

Bởi vì xe của Ương Kim Mai Thảo vẫn luôn đậu bên ngoài khách sạn, chỉ chờ mẹ cô ta đến chống lưng trút giận cho cô ta.

“Đến rồi, đến rồi.” Đám người đang xếp hàng nhường ra một con đường, một người phụ nữ duyên dáng sang trọng được mấy người phụ nữ vây quanh đi vào khách sạn, đi thẳng đến chỗ Tô Nhược Hân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play