Ông ấy phải bảo vệ những người tốt như Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Tường.

Nhưng ông ấy nói xong, những người trước mắt đều nhìn ông ấy, bọn họ vẫn không có ý tránh ra…

“Nhưng rõ ràng Sam đã chết rồi, vậy nên cô bé này là tà thuật.”

“Không phải”

“Chính là như thế.” Mấy người cầm đao dài thậm chí còn mắng họ, bọn họ không màng tới danh dự nữa, dù sao Tô Nhược Hân cũng đã làm ảnh hưởng tới việc tiến hành bình thường nghi lễ Thiên Táng của bọn họ, nếu như khách du lịch ở phía trên không nhìn thấy thì không sao, nếu như nhìn thấy thì ít nhất bọn họ cũng muốn có một lý do có thể đánh lạc hướng khách du lịch.

Tại hiện trường, trong một thời gian ngắn, phe do trưởng khu đứng đầu đã đối đầu với một phe của khu du lịch này.

Bầu không khí như nồng nặc mùi thuốc súng, có thể phát nổ bất cứ lúc nào.

Trong mắt Tô Nhược Hân vẫn mang theo ý cười, không hề hoảng loạn, nhìn Sam một cách dịu dàng, nhẹ nhàng nói: “Lát nữa chị đưa em đi ăn đồ ăn ngon nhé, nhưng chị cho phép thì em mới được ăn, không cho thì tuyệt đối không được ăn đâu.”

“Vâng ạ, Sam chỉ nghe lời chị thôi.” Cô bé vừa nói vừa liếc nhìn mẹ mình, có chút ngượng ngùng, bản thân cô bé cũng không biết gì, giờ đây cô bé chỉ muốn nghe lời Tô Nhược Hân mà thôi.

Tô Nhược Hân xoa đầu cô bé, sau đó tiếp tục rút kim ra, đồng thời nói với đám người đang giương cung bạt kiếm chuẩn bị đánh nhau ở phía sau rằng: “Chỉ cần cho Sam khám sức khỏe thì có thể giải thích được việc cô bé hôn mê bất tỉnh trước đây.”

“Thì ra chỉ là hôn mê bất tỉnh thôi sao?” Nhìn thấy Tô Nhược Hân đã rút cây kim cuối cùng ra, mẹ của Sam vui mừng ôm chầm lấy cơ thể nhỏ bé của Sam.

“Ừm, chỉ là hôn mê bất tỉnh thôi, cô nhóc phúc lớn mạng lớn, sau này chắc chắn sẽ hạnh phúc.” Tô Nhược Hân trìu mến nhìn đứa trẻ, ghen tị với việc cô bé có mẹ yêu thương.



“Ừm ừm, Sam nhà mình tai qua nạn khỏi, sau này chắc chắn sẽ có phúc.” Mẹ Sam hôn con gái không ngừng, chỉ muốn con gái và máu thịt của mình hòa vào làm một, mãi mãi không tách rời.

Lần chia ly sống chết này giống như một cơn ác mộng, đem đến sự đau khổ trong từng phút giây.

May mà vào những giây phút cuối cùng Tô Nhược Hân đã tới và Sam đã sống lại.

Trong không gian đẫm máu ban đầu, nếu bỏ qua bầu không khí căng thẳng giữa hai bên vào lúc này thì giữa Sam và Tô Nhược Hân vẫn là một bầu không khí vô cùng ấm áp.

Tô Nhược Hân vẫn ngồi trên phản, nhìn mẹ Sam đang ôm cô bé: “Mẹ Sam, về thị trấn cùng chúng tôi đi đi, tôi đã hứa sẽ mời Sam ăn cơm.”

“Liệu có phiền phức quá không?” Mẹ Sam có hơi ngượng ngùng, nhưng sau đó lại hét toáng lên: “Trời ơi, bác sĩ Tô, cả ngài Hạ nữa, vết thương của hai người vẫn chưa được xử lý, nhanh, mau xử lý đi.”

Tô Nhược Hân gật đầu nhẹ: “Mời Sam ăn một chút đồ ăn cũng không phiền phức gì, tôi đã hứa với Sam rồi, còn vết thương thì… Nói xong, cô quay sang nhìn những người khác: “Có muốn đánh tiếp không?”

Lúc này hai nhóm người vẫn đang đối đầu với nhau, nhưng đương nhiên là người bên phía trưởng khu đứng về phía Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Tường.

Câu này của cô, uyển chuyển mà vui vẻ, đã thu hút được tất cả những người có mặt ở đó nhìn về phía cô.

Mặc dù sắc mặt của cô có hơi nhợt nhạt nhưng không giấu được vẻ đẹp rung động lòng người của cô, cô đẹp như một nàng tiên, vết máu trên người làm loang lổ bộ quần áo kiểu Z màu trắng, nhìn vô cùng chói mắt.

Ba Sam bỗng dưng nói: “Gia đình chúng tôi không quen biết bác sĩ Tô, cô ấy cứu sống Sam, không lấy tiền thuốc cũng chẳng cần đền đáp, thậm chí còn bị thương chảy máu mà mấy người vẫn muốn đánh sao?” Càng nói ba Sam càng kích động, ông ấy lao về phía đám nhân viên của Đài Thiên Táng, chặn trước mặt bọn họ: “Sam đã tỉnh lại rồi, con bé chính là con gái của tôi, không cần làm nghi lễ này nữa, tôi phải đưa con gái tôi về nhà rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play