Dù sao thì lúc này Tô Nhược Hân cũng không giống cái ngày ở trên núi, ngày đó Tô Nhược Hân vẫn có thể cử động, vẫn có thể tránh khỏi sự tấn công hết lần này đến lần khác, nhưng bây giờ cô không thể.

Nếu như cô tránh đi, trường đao này sẽ đâm thẳng về phía bé gái đang nằm trên thớt.

Nếu như bé gái tỉnh táo, có thể cử động được, Tô Nhược Hân chỉ cần bế bé gái trốn đi là tránh được.

Nhưng hiện tại bé gái vốn không thể cử động được.

Khắp người cô bé toàn là kim bạc châm cứu, cử động sẽ chết..

Vì vậy, Tô Nhược Hân không thể chạm vào bé gái.

Đây là lựa chọn duy nhất.

Mà kết quả của sự lựa chọn này chính là cô cũng không thể cử động được.

Nếu không, cho dù cô có thật sự cứu sống được đứa trẻ này, cũng là lại làm hại cô bé.

“Nhược Hân…’ Hạ Thiên Tường nhanh chóng thoát được đòn tấn công của một người, anh giơ tay muốn bắt lấy trường đao đang bay về phía Tô Nhược Hân.

Nhưng tốc độ bay của nó quá nhanh, người ném cũng đã thấy bên kia đang có người tấn công anh từ trước, anh ta đứng bên này có lỗ hổng nên mới phi trường đao về phía Tô Nhược Hân.



Một đâm này, một là Tô Nhược Hân bị thương, hai là Sam bị thương.

Mà dù ai là người bị thương thì nơi này cũng sẽ trở nên hỗn loạn.

Ngón tay dài của Hạ Thiên Tường kẹp lấy trường đao, không ngờ anh lại thật sự kẹp được.

Thế nhưng lực quán tính hướng về phía trước của trường đao quá mạnh, kéo tay anh đi về phía trước.

“Sam…”

“Sam…

“Nhược Hân…

Mẹ Sam và ba Sam, vẫn là hai người thân gọi tên Sam, Hạ Thiên Tường thì gọi tên Tô Nhược Hân.

Khoảnh khắc này người của nhà họ Sam đều cho rằng chắc chắn Tô Nhược Hân sẽ né trường đao bay về phía cô theo quán tính, thế thì khi cô vừa tránh đi trường đao đó sẽ bay về phía Sam đang nằm trên thớt, vậy thì người bị thương chắc chắn sẽ là Sam.

Giây phút này mọi người đều dừng lại, họ sợ hãi nhìn Tô Nhược Hân và Sam đang yên lặng nằm trên thớt, đâu đâu cũng là nắng nhưng vẫn làm ướt đôi mắt của Tô Nhược Hân.



Hạ Thiên Tường chảy máu rồi.

Là do lúc anh kẹp thanh kiếm đồng thời cũng rạch vào ngón tay làm bị thương.

Cô ngửi thấy mùi máu tanh, đó là máu của Hạ Thiên Tường.

Sau đó là tiếng “bụp”.

Trường đao đâm vào lưng của cô.

Lại là mùi máu tanh nhưng máu tanh lần này lại là máu của cô.

Nhưng cho dù đã chảy máu Tô Nhược Hân cũng vẫn đứng im.

Gô đề phòng lại có trường đao nào khác bay đến làm bị thương bé Sam.

Cô thật sự rất thích bé gái trước mặt, cô muốn cô bé mở mắt ra rồi gọi cô một tiếng dì.

Nhất định sẽ rất hay, rất hay, còn hay hơn cả tiếng dì mà Chúc Hứa gọi cô nữa.

Toàn là bé trai gọi cô là dì, cô cũng chưa nghe bé gái nào gọi mình là dì bao giờ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play