“Chắc chắn, tôi không nhìn thấy người trong xe, không thấy một ai nhưng tôi cảm giác được bên trong có một đứa bé vẫn còn thở. Anh nói cho tôi biết có phải trong số những người bị kéo vào có một đứa trẻ không?”
“Có, có, bác sĩ Tô mau vào đi.” Nhân viên càng nghe mắt càng sáng, anh ta không ngờ mình có thể bắt gặp bác sĩ Tô, anh ta quá may mắn rồi.
Tô Nhược Hân gật đầu: “Cảm ơn.” Cô vào cùng Hạ Thiên Tường ngay không chút nghĩ ngợi.
“Bác sĩ Tô, chút nữa đi ra nhớ khám chân cho tôi đó.” Nhân viên nhắc lại lần nữa. Quyết không thể bỏ lỡ Tô Nhược Hân, nghe nói bác sĩ Tô có tài chữa bệnh giỏi nhất trong ba bác sĩ khám bệnh, hai bác sĩ già còn lại hoàn toàn không thể sánh bằng.
“Được, anh chờ tôi đi ra nhé.” Tô Nhược Hân vừa chạy chậm vừa đáp.
Gô rất biết ơn vì anh ta đã cho cô vào nên hứa là điều chắc chắn rồi.
Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Tường chạy rất nhanh, trong nháy mắt đã đến khu vực làm việc. Tô Nhược Hân vén rèm lên lách người đi vào.
Quả nhiên, có một đứa bé đang nằm trên thớt.
Trước đó cô chỉ biết là một đứa trẻ chứ không chắc là nam hay nữ. Giờ phút này tiếp xúc gần hơn, không ngờ là một cô bé, lại còn là một bé gái xinh xắn hệt một cô công chúa nhỏ.
Tiếng cồng chiêng vang lên.
Nghỉ thức bắt đầu.
Một người đang trông chừng cạnh cô bé cầm một con dao lên.
“Dừng tay!” Tô Nhược Hân vội vàng thét lên, chạy qua kéo tay của người kia lại rồi đứng chắn trước mặt cô bé.
“Tránh rat” Tên nọ không ngờ đột nhiên có người lao ra cản mình, sững sờ nhìn Tô Nhược Hân: “Cô vào đây bằng cách nào?”
Cùng lúc đó, toàn bộ những người có mặt ở hiện trường đều nhìn về phía này, liến thoắng nói tiếng địa phương Tô Nhược Hân hoàn toàn mù tịt, ai nấy cũng trông tức giận như muốn giết cô ngay lập tức.
“Con bé vẫn chưa chết, tôi phải cứu nó!” Tô Nhược Hân lớn tiếng nói.
“Bác sĩ đã xác nhận Sam chết rồi, giờ con bé sẽ được đưa về chầu trời, cô không được cản nó về với Phật!” Một người phụ nữ xông tới muốn lôi Tô Nhược Hân ra.
Tô Nhược Hân vẫn đứng yên ở đó cứ như chân mọc rễ vậy. Cô bé này đáng yêu, xinh xắn như búp bê, cô không tài nào thấy chết mà không cứu được.
“Cô là mẹ con bé à?” Tô Nhược Hân nhìn về phía người phụ nữ muốn kéo cô ra, cô muốn biết thân phận của đối phương là gì để có thể đối phó.
“Phải, tôi là mẹ con bé, cũng chính vì tôi là mẹ con bé nên tôi không cho phép cô ngăn cản con gái về với trời.” Bà ấy nói trong đau khổ.
Tô Nhược Hân gật đầu, điều cô phải làm trước hết là trấn an cảm xúc của người thân, chỉ cần trấn an được người thân thì sẽ dễ dàng ngăn cản được người tiến hành nghỉ thức tại hiện trường.
“Nếu cô là mẹ con bé, nếu cô là người đã vất vả không ngại khó nhọc sinh con bé, rồi nuôi nấng con bé đến tuổi này thì chắc hẳn tình cảm giữa mẹ con hai người rất sâu sắc. Vậy thì nhất định là cô cũng mong cô bé còn sống chứ?”
“Nhưng Sam đã chết rồi, dù tôi có thương nó cách mấy thì nó cũng đã chết rồi, tôi đành cho con bé thiên táng, về trời rồi đi đầu thai thôi. Kiếp sau con bé sẽ là một đứa trẻ hạnh phúc.”
“Nhưng rõ ràng kiếp này con bé đã có thể là một đứa trẻ cực kỳ hạnh phúc rồi mà? Nó có thể mở mắt ra gọi cô là mẹ, có thể khóc với cô, cười với cô, có thể ở bên cô mỗi ngày, như vậy không tốt sao? Sau này, đợi con bé già đi rồi hãy hoàn thành nghi thức như hôm nay, không phải càng hợp lý hơn sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT