Sau đó cô “huych huych huych’ chạy vội xuống cầu thang.
Ở đăng sau, Hạ Thiên Tường nhìn Tô Nhược Hân xuống tầng rồi lại nhớ tới việc Lục Diễm Chỉ kiên trì muốn Tô Nhược Hân rút kim ra. Anh không khỏi nhíu mày: “Mẹ, là mẹ muốn Tô Nhược Hân rút kim ra. Mẹ đã chọn rồi thì nên gánh chịu hậu quả đi.”
Anh dùng sức kéo cửa một cái, giam Lục Diễm Chi vào phòng rồi khóa trái cửa lại luôn.
Anh chân dài đi vài bước đã xuống tầng. Chỉ là lúc anh đuổi kịp Tô Nhược Hân thì cả hai đã tới con đường bên ngoài khách sạn rồi.
Người rất nhiều, toàn là dân chúng địa phương xếp hàng xem bệnh.
Nhìn thấy Tô Nhược Hân, tất cả đều tránh ra thành một con đường. Trong mắt bọn họ, từ trước đến giờ Tô Nhược Hân vẫn luôn là thần.
Trong hai ngày qua, danh tiếng của bác sĩ Lý và bác sĩ Trương đã lan truyền khắp nơi. Hai người ai cũng là nhân tài kiệt xuất trong giới y học.
Thế nên mặc dù chỉ có hai bác sĩ khám bệnh thì mọi người cũng đã thấy đủ rồi.
Về phần Tô Nhược Hân thì có duyên thì mời người đó khám bệnh một lần mà vô duyên thì chỉ có thể nhờ hai bác sĩ khám cho thôi.
Tô Nhược Hân đi rất nhanh, chỉ là Hạ Thiên Tường vẫn đuổi kịp: “Nhược Hân, đầu bà ấy thật sự bị cấy cái gì đó sao?”
Tô Nhược Hân gật đầu: “Đúng vậy.”
“Điều này sao mà được chứ? Cấy ghép cũng phải có thủ thuật giải phẫu chứ. Anh và mẹ anh ở chung nhiều năm như vậy nhưng anh chưa bao giờ biết bà ấy đã làm giải phẫu não.” Trong mắt Hạ Thiên Tường tràn ngập ý không thể tin nổi.
Nhận thức này khó tin đến mức không thể nào tưởng tượng nổi.
Tô Nhược Hân ngoái đầu lại trợn mắt nhìn Hạ Thiên Tường: “Anh không tin em à?”
“Đâu có, anh chỉ thấy lạ thôi.” Nói rồi Hạ Thiên Tường nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay của Tô Nhược.
Hân: “Thiên Hương đi Đài Thiên Táng rồi, mình có cần đi không?”
“Đi chứ, em đi với anh.” Tô Nhược Hân mỉm cười.
Nghe câu trả lời này của cô, Hạ Thiên Tường ngẩn người trong chốc lát rồi hiểu ra ngay: “Nhưng em đi rồi mà”
Thế nên lần này cô đi tiếp thật sự là để đi cùng anh.
Tô Nhược Hân cho anh một ánh mắt “anh hiểu ý em rồi đới.
Hạ Thiên Tường nhoẻn miệng cười: “Em muốn đi moto hay xe việt dã?”
“Em muốn đi bằng Harley.’ Tô Nhược Hân nói ngay không chút nghĩ ngợi.
Thời tiết rất đẹp, quanh đây ngập tràn ánh mặt trời ấm áp. Trời đẹp thế này nên cô rất thích đi xe moto, nó cho cô cảm giác như đang chao lượn trên trời vậy.
Nhất là khi tua cờ trên ghi-đông bay phất phơ theo gió, cảm giác khi những sợi tua rua phất qua mặt còn đẹp đế hơn nữa.
“Được.” Hạ Thiên Tường nhẹ nhàng gật đầu: “Chờ anh ở đây nhé.”
Biết anh đi lấy moto nên Tô Nhược Hân đi qua siêu thị nhỏ. Sau khi được xây lại, bề ngoài siêu thị đã sáng sủa hơn trông thấy.
Bây giờ người ta đang lắp thêm biển số nhà.
Có cả hàng chữ “Siêu thị Bác Ái” vừa to vừa rồng bay phượng múa, cô lại gần mới phát hiện không ngờ là chính tay trưởng khu viết.
Nhưng chẳng mấy ai có thể nói quyên góp ba ngàn tỷ là quyên góp được ngay như Hạ Thiên Tường.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT