“Tôi đang nói chuyện với con trai tôi chứ không phải nói chuyện với cô. Cô bớt xen mồm vào đi. Nếu không có tin tôi vả nát miệng cô để từ nay về sau cô câm luôn không hả?”

“Ồ, bệnh của chủ tịch Lục đúng là không nhẹ. Rõ ràng đã là đường chết rồi mà còn muốn làm thiêu thân lao đầu vào lửa. Đúng là tự làm bậy không thể sống.”

“Cô mới là người tự làm bậy không thể sống ấy.

Mau nhổ hết kim bạc trên người tôi xuống mau.”

“Bà chắc chứ?” Tô Nhược Hân mỉm cười nhìn Lục Diễm Chi. Nhưng nụ cười này lại khiến da đầu Lục Diễm Chỉ run lên, cứ như nếu Tô Nhược Hân rút kim thật thì bà ta sẽ rất thảm vậy.

“Tôi chắc, mau nhổ hết xuống cho tôi.” Lục Diễm Chi giãy dụa nhưng làm sao cũng không tránh được khỏi sự kiềm chế của Hạ Thiên Tường.

Anh nghe theo lệnh của Tô Nhược Hân.

Nếu là người khác thì còn lâu anh mới để ý.

Nhưng Tô Nhược Hân lại khác những người khác.

Nếu cô gái nhà anh muốn làm thế thì chắc chắn là có lý lẽ của cô.

“Thế này nhé, sau khi tôi rút kim ra dù bà có hối hận cũng sẽ vô dụng thôi. Tôi sẽ không châm lại cho bà thêm lần nữa đâu. Hỏi lại lần nữa nhé, chủ tịch Lục, bà chắc chắn muốn tôi rút kim bạc ra à?”

“Chắc, mau rút đi.” Lục Diễm Chỉ kiêm trì thúc giục Tô Nhược Hân.

Tô Nhược Hân gật đầu: “Thế tôi rút nhé. Chủ tịch Lục đừng có cầu xin tôi châm cứu cho bà lần nữa đấy.” Tô Nhược Hân lặp lại lần nữa rồi nhanh chóng ra tay.

Thân hình cô chuyển động cực nhanh. Chỉ chớp mắt mà cô đã đi được một vòng quanh Lục Diễm Chỉ rồi. Lúc rụt tay lại, trong tay cô có thêm vừa đúng bảy kim bạc, không nhiều hơn mà cũng không ít hơn.

“Thiên Tường, đi thôi. Chúng ta đi dạo phố.” Tô Nhược Hân cất kim bạc vào túi rồi dắt tay Hạ Thiên Tường ra ngoài.



Lúc này Hạ Thiên Tường mới buông Lục Diễm Chỉ ra. Chỉ là anh vẫn nhớ lời Tô Nhược Hân nói nên đã nhìn vào Lục Diễm Chi một cái đây hàm ý.

Hai người cùng đi ra khỏi phòng. Hạ Thiên Tường tiện tay đóng cửa lại.

Đúng lúc này, Lục Diễm Chỉ ở phía sau đột nhiên rên nhẹ một tiếng: “Đau đầu quá.”

Anh còn chưa kịp quay đầu lại đã chợt nghe Tô Nhược Hân nói: “Có người cấy thứ gì đó vào đầu bà ta. Mới nãy em dùng bảy chiếc kim bạc khóa thứ đó lại không cho nó di chuyển, nhưng bà ta không nên bảo em rút kim châm ra.”

“Cho nên bà ấy bị đau đầu hoàn toàn là do có người cấy thứ gì đó vào trong đầu bà ấy ư?”

“Đúng thế” Tô Nhược Hân nói chắc như đinh đóng cột.

Hạ Thiên Tường gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu.

Chỉ là động tác đóng cửa của anh không hề dừng lại.

Lúc cửa sắp đóng hết, Lục Diễm Chỉ ở bên trong cửa lại đột nhiên vọt tới: “Đau, đau đầu quá, Thiên Tường cứu mẹ với.”

Lục Diễm Chi phát điên kéo tóc. Dáng vẻ tóc tai bù xù của bà †a trông khá đáng sợ.

Động tác của Hạ Thiên Tường dừng lại một chút rồi nhanh chóng đóng tiếp.

Lúc cửa phòng chỉ còn lại một khe hở, Lục Diễm Chi vọt lên che lại: “Đừng đi, Thiên Tường cứu mẹ với, mẹ đau đầu quá, đau quá.” Sau đó bà ta lại dùng sức đập cửa.

Tô Nhược Hân kéo Hạ Thiên Tường một cái. Động tác này của cô khiến cánh tay đang đóng cửa của anh khẽ buông ra. Cửa lập tức bị Lục Diễm Chi mở ra. Bà ta vội vàng nắm Tô Nhược Hân: “Tô Nhược Hân, nghe nói cô biết vu thuật. Có phải vừa rồi cô đã dùng kim bạc để thi triển vu thuật với tôi không?

Nếu không thì sao đầu của tôi lại đột nhiên đau mạnh như vậy được?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play