Mấy chữ cuối cùng vừa dứt, trong phòng khách hoàn toàn im lặng, yên tĩnh tới mức thậm chí có thể nghe được tiếng kim rơi.
Chị Trương đã cầm trái cây và điểm tâm qua. Tô Nhược Hân bắt đầu ăn: “Hạ Thiên Tường, có người giúp việc lén mật báo chuyện xảy ra với tôi ở đây lúc trước cho Tô Thanh Hà biết à?"
Cô nhặt một quả nho ném vào trong miệng, bắt đầu ăn không hề giữ hình tượng.
Không hạt, vừa ngọt lại ngon miệng.
Chỉ là lúc hỏi, mặt Tô Nhược Hân cũng đen như Hạ Thiên Tường.
Chẳng trách cô tìm những chuyện đó trên mạng thế nào cũng không tìm ra được, thế mà Tô Thanh Hà vẫn biết.
Có lẽ trong thời gian ở đây, Tô Thanh Hà đã mua chuộc được người giúp việc ở đây.
Nói như vậy còn hợp lý.
Xem ra, Hạ Thiên Tường đã điều tra được gì đó, cho nên tối nay mới vội vàng trở về xử lý người này.
Chỉ là, nếu lúc này người đó còn tiếp tục ở lại đây, chính là một quả bom hẹn giờ đối với anh.
Có người vẫn luôn muốn hại anh. Cô cứu anh trong vụ tai nạn giao thông lần trước, nhưng cô không thể cứu anh cả đời.
Cho nên, thật ra Hạ Thiên Tường làm bất cứ việc gì đều rất cẩn thận là đúng.
Chẳng ai muốn như vậy, nhưng anh cần phải làm vậy.
Cô vẫn chưa nghĩ ra cách nào chữa trị được vấn đề vị giác của anh. Điều đó cũng là một bài học đối với anh.
Còn là một sự hành hạ.
Hai mươi mấy năm, bây giờ cô mới thật sự hiểu được vì sao tính cách anh lạnh lùng như vậy.
Anh làm vậy là để bảo vệ mình.
Không tiếp xúc cũng là bảo vệ.
Nhưng anh còn vì cô mà cứu Chúc Yên.
Cô nhớ lại, anh cứu Chúc Yên ít nhiều gì cũng rước lấy họa.
Cho nên, lúc này anh điều tra người cấu kết với Tô Thanh Hà hoàn toàn là chuyện đương nhiên.
Người kia có thể bị Tô Thanh Hà mua chuộc, cũng có thể bị những người muốn dồn Hạ Thiên Tường vào đường cùng thu mua.
Nói không chừng vụ tai nạn giao thông của Hạ Thiên Tường cũng do người này để lộ hành tung của anh.
Tô Nhược Hân nghĩ tới đây, bình tĩnh ăn nho tiếp, tiến vào hình thức xem kịch.
Chuyện liên quan đến cô, cô càng muốn tóm người đó ra.
"Đúng vậy." Hạ Thiên Tường khẽ đáp một tiếng, tiếp tục nhìn lướt qua từng người giúp việc trước mặt.
Cho dù đám người giúp việc cúi đầu nhưng vẫn bị một tiếng này của anh dọa cho bất giác run rẩy.
Mà một người trong đó còn run rẩy với biên độ rõ ràng cao hơn những người khác.
Hạ Thiên Tường rất bình tĩnh liếc nhìn người giúp việc kia, sau đó gọi quản gia tới, nói nhỏ một câu gì đó chỉ đủ hai người nghe.
Sau đó quản gia rời đi.
"Không đi ra cũng được, tôi sẽ lập tức tuyên bố."
Yên tĩnh.
Lại là sự yên tĩnh khiến người ta thấy khó thở này.
Cả phòng khách chỉ có Tô Nhược Hân đang ăn hết quả nho này tới quả nho khác.
Cô vốn chỉ muốn ăn một quả cho nhuận họng, không ngờ nho không hạt này ăn ngon như vậy, ăn một quả lại muốn hai quả, ăn hai quả lại muốn bốn quả, quả thật là quá ngon khiến cô nhất thời không dừng lại được.
Cô không hề biết chị Trương vẫn luôn len lén lau mồ hôi. Nho này mới được vận chuyển hàng không từ Châu Âu qua sáng nay. Theo quản gia nói, một quả là hơn ba trăm nghìn đấy. Nhưng bây giờ mới chỉ một lát, Tô Nhược Hân đã ăn gần hết một đĩa rồi.
Tô Nhược Hân đương nhiên không biết cô đang ăn không phải là nho mà là Việt Nam đồng sáng lóa.
Tô Nhược Hân tưởng có lẽ phải chờ quản gia rời đi điều tra ra gì đó, lấy được chứng cứ làm người kia không có cách nào cãi lại, mới chịu bước ra. Nhưng không ngờ một bà giúp việc từ từ đi ra khỏi đám đông với vẻ rất miễn cưỡng, sau đó "Bịch" một tiếng, đã quỳ xuống.
"Cậu chủ tha cho tôi. Tôi chỉ xem cô ta thành mợ chủ, mới nói cho cô ta biết thôi. Chủ tịch hội đồng quản trị Lục và bà cụ đều nhận cô ta là mợ chủ Hạ, là vợ tương lai của cậu, cho nên tôi mới..."
"Hóa ra là bà. Bà đi theo mẹ tôi nhiều năm như vậy, không ngờ lại phạm phải sai lầm này. Nhà họ Hạ đối xử với bà không tệ, bà tự nói xem nên xử lý thế nào." Hạ Thiên Tường lạnh lùng nhìn bà giúp việc với ánh mắt sắc như dao vậy.
"Tôi, tôi sẽ rời khỏi nhà họ Hạ, từ nay sau này rời khỏi thành phố T, sẽ không trở lại nữa. Cậu chủ, cậu tha cho tôi đi."
Hạ Thiên Tường nhắm mắt lại, khẽ nói: "Có phải tin tức ngày đó tôi tới sân bay cũng do bà tiết lộ ra?"
"Tôi... Tôi..." Bà giúp việc lập tức ngã phịch xuống đất, cả người cũng không ổn.
Rõ ràng lời Hạ Thiên Tường nói đã dọa cho bà ta sợ rồi.
Lần tai nạn giao thông đó, Hạ Thiên Tường chín phần chết một phần sống, suýt nữa qua đời, kết quả được Tô Nhược Hân cứu sống. Cho nên bà ta rất ghét Tô Nhược Hân.
Bà ta luôn cảm thấy chuyện bà ta đưa tin ra ngoài sẽ bị lộ vào một ngày nào đó, không ngờ hôm nay lại ứng nghiệm.
"Cũng vì Tô Nhược Hân cứu sống tôi, cho nên bà lo tôi tỉnh lại sẽ tìm bà tính sổ, bà mới chột dạ, giúp Tô Thanh Hà gây sự với Tô Nhược Hân, muốn cô ta ngồi vững trên vị trí mợ chủ Hạ?"
"Đúng... Đúng vậy."
"Thì ra là thế. Quả nhiên chột dạ gây ra mầm họa, ha ha." Hạ Thiên Tường nói xong lời cuối cùng, không ngờ bắt đầu cười khẽ.
Chỉ là anh cười nhưng không ai ở đây dám cười.
"Bà nói đi, bà báo hành trình buổi sáng hôm đó cho ai?"
"Tôi... Tôi..." Mặt bà giúp việc đã xám như tro tàn: “Cậu chủ tha cho tôi, tha cho tôi đi."
"Cảnh Chu, thật sự là bà sao?" Đúng lúc này, giọng nói của Lục Diễm Chi từ trên tầng vọng xuống.
Bà giúp việc lập tức bò về phía Lục Diễm Chi, ngửa mặt lên nhìn bà ta cầu khẩn: "Bà chủ, tôi đi theo bà chủ nhiều năm như vậy, cầu xin bà chủ nói giúp với cậu chủ, tha cho tôi đi."
Lục Diễm Chi ung dung bước tới. Bà ta không đi thang máy mà bước từng bước theo cầu thang bộ xuống: “Tôi tha cho bà à? Bà không biết xấu hổ sao?"
"Tôi… tôi cũng không có cách nào, bà chủ tha cho tôi, bà chủ tha cho tôi đi." Cảnh Chu không ngừng dập dầu “côm cốp” về phía Lục Diễm Chi, trán nhanh chóng chảy máu ròng ròng nhưng bà ta vẫn không dám dừng lại.
Dường như vừa dừng lại thì mạng nhỏ sẽ lập tức không còn vậy.
"Tôi tha cho bà, vậy lúc Thiên Tường chín phần chết một phần sống kia, ai sẽ đền mạng cho nó chứ? Cảnh Chu, tại sao lại là bà chứ? Tôi đã nghĩ rất nhiều, dù thế nào cũng không ngờ người đó sẽ là bà. Bà theo tôi từ khi tôi được gả vào nhà họ Hạ. Mấy năm nay tôi đối xử với bà thế nào? Không ngờ tôi lại nuôi một kẻ ăn cháo đá bát."
Tô Nhược Hân xem như đã hiểu rõ, hóa ra Cảnh Chu này đi theo Lục Diễm Chi gả qua.
Ở cổ đại, bà ta được xem là nha đầu hồi môn.
Tuyệt đối là thủ hạ đắc lực của chính nhất.
Không ngờ người Lục Diễm Chi tín nhiệm nhất suýt nữa lấy mạng của Hạ Thiên Tường. Giờ phút này, trong lòng Lục Diễm Chi chắc chắn đang xúc động đấy.
Cô không thích Lục Diễm Chi, không hề thích chút nào.
Lúc trước cô không thích, bây giờ vẫn không thích.
Cho nên, cô không muốn xem tiếp nữa.
Cô rút một tờ khăn giấy lau tay: “Hạ Thiên Tường, tôi mệt rồi, tôi đi đây, bye bye."
Cô nói xong thì đứng dậy, đi ra ngoài cửa thật.
Về phần vở kịch sau đó, cô thật sự không xem nữa.
"Chờ đã, tôi sẽ bảo Phương Tấn đưa em về." Hạ Thiên Tường thấy Tô Nhược Hân muốn đi, nếu không phải nghĩ đến Chúc Hứa còn ở căn hộ của cô bên kia, anh đã dứt khoát không cho cô đi rồi.
Nhưng bây giờ anh không ngờ không ghét đứa bé kia, cho nên thật sự không nỡ để Chúc Hứa ở đó một mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT