Thế nên, cho dù Hạ Thiên Tường có là người tốt đến đâu cũng vô dụng, chỉ cần bắt anh và Tô Nhược Hân ký vào lời khai, vậy thì hai người bọn họ chính là tội phạm, đừng mơ tới việc ra ngoài nữa.

Chỉ cần bị nhốt bên trong, sớm muộn gì cũng sẽ có người tới xử lý.

Chỉ là những việc này, tất cả đều không cần ông †a phải ra tay, đều có người đàn ông vừa rồi xử lý.

Cây gậy cảnh sát lập tức vung về phía Tô Nhược Hân.

Nhưng không ngờ cơ thể Tô Nhược Hân thoắt một cái, trực tiếp né đi.

Đúng vậy, cô thật sự tránh được nó.

Đồng thời, Hạ Thiên Tường cũng né ra.

Cục phó lập tức trợn tròn mắt.

Ông ta không ngờ hai người này dù đã bị còng tay, nhưng hành động tránh né tránh lại có thể thống nhất đến như thế.

Đúng vậy, thậm chí Tô Nhược Hân còn không ra hiệu bất cứ điều gì, tuy vậy cơ thể Hạ Thiên Tường vẫn né theo cô để tránh đi cây gậy cảnh sát mà ông †a vung ra.

Tốc độ đó, có thể nói là chỉ trong chớp mắt.

Giống như trước mắt không phải là hai người sống nữa, mà là những người máy biết bay.

Quá nhanh.



Đến mức không thể nào tin được.

Bọn họ cho dù nhanh thế nào thì cũng là hai người bị còng tay lại với nhau, dù nhanh cũng không thể nhanh hơn cây gậy cảnh sát của ông ta được.

Vì thế, ông ta lại một lần nữa vụt cây gậy cảnh sát qua.

Lần này đã thật sự đập trúng hai người họ.

Nhưng cái trúng này đối với ông ta lại vô cùng bứt rứt bị động.

Bởi vì là do Hạ Thiên Tường chủ động bị trúng.

Hạ Thiên Tường giơ tay, lập tức đoạt lấy cây gậy cảnh sát trong tay ông ta: “Muốn đụng vào Nhược Hân, ông không muốn sống nữa có đúng không?”

“Người không muốn sống chính là anh đấy, các người tạo phản rồi, người đâu, mau tới đây, chỗ này có người tạo phản, tạo phản chính là mưu nghịch, hình phạt còn hơn thế nữa.” Cục phó giống như nắm được nhược điểm có thể chế phục được Hạ Thiên Tường, ông ta cười phá lên.

“Cạch” một tiếng, cửa mở ra.

Nhìn thấy người của mình tới, cục phó lập tức giơ ngón tay chỉ về phía Hạ Thiên Tường: “Anh ta đoạt gậy của tôi, anh ta muốn tạo phản, còn có người phụ nữ này nữa, từ chối không phối hợp thẩm vấn, còn xé nát lời khai của mình, tội càng thêm nặng, nhớ kỹ, tất cả đều phải nhớ kỹ.”

Ông ta vênh váo tự đắc nhìn Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Tường, chờ hai người bọn họ bị chế phục, sau đó sẽ lập tội danh hành hung cảnh sát.

Nhưng ngay vào thời điểm ông ta hưng phấn cho rằng mình sắp thành công, đột nhiên bị một cây gậy cảnh sát đập vào đầu: “Cục phó, tội càng thêm tội chính là ông, từ hôm nay trở đi, ông sẽ bị hạ bậc làm cảnh sát bình thường, mức lương cũng giảm xuống cấp bậc thấp nhất, trong vòng năm năm không thể thăng chức.”

“Lý Sở, sao anh… Sao anh lại tới đây?” Cục phó nhìn thấy người sải bước đi tới chính là Lý Sở – người lãnh đạo trực tiếp, lập tức luống cuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play