“Không cần, nếu như Tô Nhược Hân hành nghề y phi pháp thì tôi chính là đồng bọn.” Hạ Thiên Tường bình thản liếc mắt nhìn cục phó kia một cái, sau đó kéo Tô Nhược Hân ngồi xuống một chiếc ghế dài.

Hai người cùng nhau ngồi xuống, cùng nhau đối mặt với cục phó.

Trong văn phòng cục phó lúc này, Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Tường cùng nhau ngồi đối diện với cục phó, bên cạnh là hai người mặc thường phục đã dẫn Hạ Thiên Tường và Tô Nhược Hân vào.

Tuy Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Tường đang bị còng tay, nhưng khí chất trên hai người bọn họ vẫn không sụt giảm chút nào, vẫn bình tĩnh thong dong.

Cục phó nuốt một ngụm nước miếng: “Anh Hạ à, chúng tôi mời bác sĩ Tô tới đây chỉ là xử lý công việc theo phép công, xin anh đừng làm khó chúng tôi.”

“Không phải tôi làm khó các anh, mà là vì các anh làm khó Nhược Hân.” Hạ Thiên Tường lạnh lùng nói, giọng nói lành lạnh kia khiến cục phó rùng mình một cái.

Nhưng ông ta cũng nhanh chóng nhảy dựng lên: “Anh cùng lắm cũng chỉ là gửi một ít vật liệu mà thôi, chỉ thế thôi mà đã muốn uy hiếp công việc của chúng tôi? Ngài Hạ à, anh đi quá xa rồi.

“Chậc, ông khẩn trương cái gì chứ, nếu ông cho rằng mình không sai thì có chuyện gì cứ bình tĩnh nói.” Hạ Thiên Tường nhìn cục phó giống như đang nhìn một tên hề, nếu như anh đã dám đến và ngăn cản Hạ Tam cùng Hạ Tứ ra tay, là vì anh đã chuẩn bị sẵn từ trước.

Anh và Tô Nhược Hân, không được phép có việc gì.

Giọng nói lạnh lùng và sự uy hiếp của anh khiến cục phó không khỏi rùng mình, sau đó khẽ nhíu mày: “Thả ngài Hạ ra đi, chúng tôi chỉ muốn bắt Tô Nhược Hân vì hành nghề y bất hợp pháp mà thôi.”

Ông ta cứ sống chết bám mãi cái lý do này, bộ dạng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Tô Nhược Hân.

Người mặc thường phục đứng bên cạnh tiến lên, định mở một nửa chiếc còng tay trên cổ tay Hạ Thiên Tường ra.

Nhưng lại bị anh nhẹ nhàng tránh khỏi: ‘Không cần, Nhược Hân ở đâu, tôi ở đấy.”

“Chậc, nếu ngài Hạ đã khăng khăng như thế thì đó là do anh tự nhận mình là đồng phạm của Tô Nhược Hân đấy, không phải chúng tôi cưỡng chế áp giải anh vào đâu, dẫn đi.”



Hạ Thiên Tường lạnh lùng liếc mắt nhìn cục phó một cái: “Nhớ rõ khi mời tôi ra ngoài, chỉ có thể cầu “Hừ, anh mơ tưởng quá rồi đấy.” Cục phó hừ lạnh một tiếng, vung tay lên, ra hiệu cho hai người mặc thường phục kia mang Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Tường đi.

“Không cần ra ta, tự chúng tôi đi.” Tô Nhược Hân khẽ quát một tiếng, khiến đám người mặc thường phục lui ra, sau đó bình thản rời khỏi văn phòng cục phó.

Những người này đã nhận định cô hành nghề y phi pháp.

Đúng là cô không có chứng chỉ hành nghề y, nhưng theo như lời Hạ Thiên Tường nói, cô không thu bất kỳ khoản phí nào trong suốt quá trình hành nghề y, tức là không có bất kỳ lợi nhuận nào, như thế không hề trái với pháp luật, chỉ là một hành động từ thiện.

Đi qua một hành lang thật dài, cuối cùng dừng lại trước một cánh cửa sắt.

Đó là một gian phòng tối không có cửa sổ.

Hạ Thiên Tường nắm lấy tay Tô Nhược Hân từ từ đi vào, giống như bọn họ đang cùng nhau đi vào một cung điện nguy nga tráng lệ và thoải mái, không chút kinh hoảng hay rối loạn.

Một tiếng “râm’ vang lên, cánh cửa sắt đóng lại.

Trong phòng lập tức tối đen.

Bóng tối đột ngột khiến Tô Nhược Hân hơi co người lại.

Sau đó, ngay trong giây tiếp theo, cơ thể nhỏ xinh của cô đã được Tô Nhược Hân bao bọc trong vòng tay ấm áp của Hạ Thiên Tường: “Có anh ở đây.”

Không hứa hẹn.

Nhưng chỉ với những từng đó đã khiến cho Tô Nhược Hân bật khóc ngay lập tức.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play