Không thể là Hạ Thiên Tường được, anh vừa mới nói là muốn qua đây, cô còn chưa mở cửa cho anh, anh vốn không thể vào được.

Thế nhưng giây tiếp theo, khi nhìn thấy cửa sổ mở sau lưng Hạ Thiên Tường, Tô Nhược Hân sửng sốt: “Anh… Ai cho anh vào đây?”

“Em ngầm đồng ý.” Hạ Thiên Tường tự nhiên bước vào, nháy mắt đã đến trước mặt Tô Nhược Hân, sau đó nắm tay cô, không nói lời nào mà nằm bên cạnh cô.

“Âm” một tiếng, Tô Nhược Hân cảm thấy mình sắp điên rồi, cô vừa tức giận tách khỏi Hạ Thiên Tường không lâu, không ngờ bây giờ anh lại lên thẳng giường cô, nếu cô không có biểu hiện gì thì tốc độ làm hòa của cô và anh cũng quá nhanh rồi.

Cô quay đầu nhìn về phía Hạ Thiên Hương một cách chột dạ.

Hạ Thiên Hương còn đang ngủ say, không hề biết anh trai lại lên vào phòng mình bắt nạt chị dâu: “Anh… Anh tránh ra, Thiên Hương còn ở đây mà.”

“Không”

“Thiên Hương còn ở đây mà.” Tô Nhược Hân nghiến răng nghiến lợi. Cô chưa từng thấy người nào mặt dày như vậy, đã từ chối anh hai lần rồi vậy mà anh vẫn nằm lì trên giường cô.

“Anh trai và chị dâu của con bé ngủ cùng nhau là chuyện thường tình mà” Trong bóng tối, Hạ Thiên Tường mặt không đỏ tim không đập nắm chặt tay Tô Nhược Hân, dự định tối nay nhất định sẽ không buông tay.

Tô Nhược Hân rời khỏi phòng, anh đứng trong giá lạnh rất lâu mới phục hồi tinh thần lại. Cô nói đi là đi, anh đã đồng ý chưa?

Vì vậy, anh không đồng ý nên mới trực tiếp qua đây.

Nói chung, cô tuyệt đối không thể nói đi là đi.

Chỉ là một cánh cửa bị khóa trái mà thôi, anh không cần đi qua cửa mà vẫn có thể đến bên cạnh cô.

Lời này của Hạ Thiên Tường khiến Tô Nhược Hân lập tức bối rối, đôi chân dài dời đến mép giường, chuẩn bị xuống giường.



Tất nhiên là cô không thể xuống giường.

Hạ Thiên Tường nắm tay cô, hoặc là anh buông tay để cô xuống giường, hoặc là anh xuống giường cùng cô.

Thế nhưng lúc này xem ra, Hạ Thiên Tường đang nằm bất động như núi trên giường cô, không có ý định buông tay, cũng không có ý định xuống giường cùng cô.

Hai chân treo ở trước giường, Tô Nhược Hân vô cùng gấp gáp mất tự nhiên.

Giờ khắc này, cô xuống cũng không được mà không xuống cũng không được.

Cô muốn xuống giường nhưng không được, còn nếu không xuống mà nằm cạnh Hạ Thiên Tường thế này thì cô sẽ thấy hoảng hốt.

Dù sao thì Hạ Thiên Hương đang nằm trên giường bệnh ở bên cạnh.

Nằm cùng anh như thế này, cô có cảm giác mình sẽ bị Hạ Thiên Hương nhìn thấy bất cứ lúc nào.

Suy cho cùng, cô chỉ thừa nhận Hạ Thiên Tường là bạn trai của cô.

Hạ Thiên Hương gọi cô là chị dâu chẳng qua là vì cô ấy dẻo miệng mà thôi.

Hai người họ thậm chí còn chưa đính hôn chứ đừng nói là kết hôn.

Vì vậy, một nam một nữ không đính hôn cũng không kết hôn nằm ngủ cạnh nhau dường như cứ kỳ… kỳ lạ thế nào ấy…

Cô đang tìm mọi cách để xuống giường nhưng người đàn ông nằm trên giường lại nắm chặt tay cô không buông.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play