“Cô qua phòng bên cạnh ngủ với Tưởng Mỹ đi, giao Thiên Hương cho tôi là được rồi.”
“Như vậy sao được, không phải cô phải cùng…”
Chỉ là hai từ “anh Hạ” còn chưa nói ra khỏi miệng, Tô Nhược Hân đã đi lướt qua cô ấy bước về phía Hạ Thiên Hương.
Đặt tay lên trán Hạ Thiên Hương, không còn sốt nữa.
Lại quan sát tình hình của Hạ Thiên Hương, mọi thứ đều tốt.
Lúc này Tô Nhược Hân mới cảm thấy nhẹ nhõm, cô uể oải ngáp một cái: “Lư Yên, tôi không tiễn cô nha.
Sau đó, cô chiếm luôn lấy chiếc giường Lư Yên vừa nằm.
Nói chính xác, chiếc giường ban đầu vốn thuộc về ca.
“Bác sĩ Tô… Lư Yên hoàn toàn ngây người, không hiểu chuyện gì đã xảy ra với Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Tường.
“Nếu Thiên Hương sốt thì cô cũng không xử lý được, chỉ tôi mới xử lý được thôi, cô mau qua phòng bên cạnh ngủ đi, nghe lời nào.” Tô Nhược Hân cười nhìn Lư Yên, trên mặt tràn ngập ý cười, không thể nhìn ra có gì không ổn.
Nhưng Lư Yên vẫn lo lắng: “Bác sĩ Tô, cô cãi nhau với anh Hạ sao?” Có lẽ là bởi vì bọn họ ít nhiều cũng đã quen biết nên Lư Yên mới cả gan hỏi vậy.
Nếu không, Tô Nhược Hân bảo cô ấy qua phòng bên cạnh ngủ, cô ấy cũng không tiện từ chối.
Nhưng nếu như cô ấy đồng ý, ngộ nhỡ đây chỉ là mong muốn của mình Tô Nhược Hân còn anh Hạ không muốn thì sao, nếu để cô ở đây chăm sóc Hạ Thiên Hương thì cô ấy đã không làm hết chức trách.
“Không đâu.” Tô Nhược Hân cúi đầu cười, dáng vẻ bình tĩnh thản nhiên giống như thật sự không hề cãi nhau với Hạ Thiên Tường.
Lư Yên nhìn Tô Nhược Hân chăm chú, trong lúc nhất thời vân lưỡng lự không chắc.
“Hừ, tôi cần phải lừa cô sao? Yên tâm đi, tôi thật sự không yên tâm giao Thiên Hương cho cô, không phải bởi vì nghiệp vụ của cô không tốt mà là do chỉ có tôi hiểu rõ nhất tình huống hiện giờ của Thiên Hương, phải ở cạnh trông cô ấy thì tôi mới yên tâm.”
Tính ra thì những lời này của cô không sai, lại càng không có vấn đề gì.
Cô không lừa Lư Yên, cô và Hạ Thiên Tường thật sự không cãi nhau.
Không cãi nhau.
Thực sự không cãi nhau.
Nhưng chỉ có bản thân cô biết rằng, cảm giác không thể tranh cãi thực sự còn tồi tệ hơn.
Cô thà mình và anh cãi nhau một trận to.
Thế nhưng, cô không biết phải cãi nhau với anh về cái gì.
Cãi nhau về việc cô nhìn thấy bốn chữ đó?
Cãi nhau về những chuyện cô nghe được từ Lục Diễm Chi?
Chuyện nào dường như là sự thật và dường như cũng là giả.
Cũng chỉ là suy đoán của cô mà thôi.
Cô nói xong lời này, Lư Yên gật đầu: “Vậy tôi qua phòng bên cạnh ngủ thật nhé?”
“Đi đi”
“Không tính là tôi bắt nạt cô chứ?” Lư Yên vẫn không yên tâm, ban ngày Tô Nhược Hân quá bận rộn, sau một ngày bận rộn thì buổi tối đúng là nên để cô nghỉ ngơi cho tốt. Thế nhưng nếu để cô trông coi Hạ Thiên Hương thế này thì rất có khả năng là khó có thể nghỉ ngơi tốt được.
“Không đâu, cô đi ngủ đi.” Tô Nhược Hân gật đầu, ra hiệu Lư Yên mau đi ngủ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT