“Vậy… Vậy phải làm sao?” Nghe thấy Tô Nhược Hân cái này không cần, cái kia cũng không cần, Lư Yên hơi sốt ruột.

“Cô để ý đến cô ấy là được, nếu nhiệt đột cơ thể vượt quá ba mươi chín độ thì gọi điện báo cho tôi, nếu không thì không sao.”

“Ồ B, được… được.” Lư Yên ngẩn người, Hạ Thiên Hương đã sốt ba mươi tám độ rưỡi rồi, rõ ràng sốt cao như vậy mà Tô Nhược Hân lại nói không sao.

Cô ấy âm thầm nhìn Hạ Thiên Tường đi vào theo, khi Tô Nhược Hân nói không sao, anh cũng không có ý phản đối.

Nếu anh trai ruột người ta đã không phản đối, lựa chọn tin tưởng Tô Nhược Hân vô điều kiện thì cô ấy cũng không tiện phản đối.

Dù sao Hạ Thiên Tường cũng ở đây, anh đã nghe thấy, có chuyện gì thì cũng có anh ấy vạch trần.

Nghĩ đến đây, Lư Yên thở phào nhẹ nhõm, quyết định nghe theo Tô Nhược Hân.

Mấy người cứ ở trong phòng bàn luận chuyện Hạ Thiên Hương bị sốt như vậy, nhưng cũng không hề ảnh hưởng đến giấc ngủ của Hạ Thiên Hương chút nào, cô ấy ngủ rất ngon, rất sâu, bên môi còn giữ nụ cười nhẹ dường như đang nói cho họ biết cô ấy không hề có bất kỳ khó chịu nào.

Tô Nhược Hân ra khỏi khách sạn, nhìn cái bóng một dài một ngắn trước mặt, dài là của Hạ Thiên Tường, từ khi nghe nói Hạ Thiên Hương bị sốt đến giờ, anh không có bất kỳ thái độ nào.

Nhưng Tô Nhược Hân biết chắc chắn anh đang lo lắng cho Hạ Thiên Hương.

“Hạ Thiên Tường, anh không lo em không chữa được cho Thiên Hương à?”



“Không lo.” Kết quả, anh không chút chần chừ nói cho cô đáp án, giống như từ đầu đến cuối anh đều bình tĩnh ung dung.

Thật sự là không lo lắng chút nào.

“Thật ra trong lòng em cũng không chắc lắm, Hạ Thiên Tường, em hơi sợ.” Cô đưa tay nắm lấy bàn tay to của Hạ Thiên Tường, muốn dùng hơi ấm từ lòng bàn tay anh để xoa dịu đi tâm trạng rối bời của mình.

Không có miếng ngọc của anh, kiến thức về y thuật trong đầu cô chỉ giới hạn ở những gì cô đã có được trước đó, đã nhiều ngày không tăng thêm gì nữa rồi.

Khi có thắc mắc gì cũng không thể tìm đến ngọc của anh nữa, phải dựa vào hiểu biết về y học của mình để giải quyết.

Đối với người mới chỉ học y mấy tháng như cô mà nói thì vẫn có rủi ro nhất định.

Có rủi ro cho bệnh nhân, mà rủi ro cho cô còn lớn hơn nữa.

Chỉ bất cẩn một chút thôi là sẽ tự huỷ hoại thanh danh, bệnh nhân rất dễ mất mạng, thật ra chẳng vui chút nào.

Người khác chắc chắn không biết đằng sau vẻ nở mày nở mặt của cô thật ra lại như đi trên băng mỏng.

“Có anh ở đây.”



Giọng nói dễ nghe của người đàn ông như có thể khiến người khác mang thai, trầm ấm mà êm ái.

Sự hoảng loạn và bối rối trong lòng cô đã được xua tan một cách thần kỳ.

Chỉ cần Hạ Thiên Tường tin cô là được.

Có anh tin cô, cô sẽ có cả thế giới.

Trước cửa siêu thị nhỏ lúc này cực kỳ náo nhiệt.

Từng hàng hộp đồ được xếp ở đó, bên trái là hộp thuốc, bác sĩ Ngô và Tưởng Mỹ đang bốc thuốc, bên phải là vật dụng vừa được chuyển đến mà Hạ Thiên Tường nói.

Tất cả những thứ này đã chặn ngay trước cửa siêu thị nhỏ.

“Ơ, chủ cửa hàng này không phản đối à?”

“Không”

Tô Nhược Hân hơi khó tin, những hiệu thuốc và phòng khám khác đã phái người ám sát cô và Hạ Thiên Tường rồi, họ chặn đường làm ăn của người khác thế này sao có thể không bị căm hận được: “Hạ Thiên Tường, có phải anh đã mua lại siêu thị này rồi không?” Đây là cách giải thích hợp lý duy nhất mà cô có thể nghĩ ra được lúc này.

Nếu không sao siêu thị nhỏ của người ta có thể để cho thuốc và vật phẩm của họ bày trước cửa thế này, điều này là không thể nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play