Trong ngành này, dắt tay nhau cùng tiến cùng lùi là lựa chọn tốt nhất.
Tô Nhược Hân lên lầu, ăn chút đồ rồi đi vào phòng của Hạ Thiên Hương.
Trông sắc mặt Hạ Thiên Hương cũng khá tốt.
Chỉ là ánh mắt hơi thất thần, đờ đẫn mà thôi.
“Thiên Hương, chị muốn thôi miên cho em, em đồng ý không?” Tô Nhược Hân cũng không vòng vo, nếu hiện giờ ý thức của Hạ Thiên Hương đã tỉnh táo thì cô cảm thấy mình cần phải nói cho cô ấy biết chuyện phải thôi miên.
Cô lên đây là để thôi miên cho Hạ Thiên Hương, đây cũng là lý do tại sao cô giao tất cả những bệnh nhân ngoài kia cho bác sĩ Trương và bác sĩ Lý.
Bởi vì cô biết rõ mục đích chuyến đi lần này của mình là Hạ Thiên Hương chứ không phải người khác.
“Chị dâu, chị muốn thôi miên ký ức tồi tệ trong ký ức của em sao?” Hạ Thiên Hương thấp giọng hỏi, ánh mắt tối đi rất nhiều.
Chuyện xảy ra ngày hôm đó dù chỉ nhắc tới một chút thôi cũng đã là cực hình với cô ấy.
Nhưng thực ra không nhắc đến thì cô ấy cũng thường xuyên nghĩ đến, đó cũng là cực hình.
“Ừm, thực ra từ khi chúng ta bắt đầu lên đường rời khỏi thành phố T chị đã làm rồi, chỉ là khi ấy tình hình của em không ổn nên chị không nói cho em, bây giờ tâm trạng của em đã tốt hơn nhiều rồi, chị nghĩ chị vẫn nên nói cho em thì hơn. Thiên Hương, quên đi sẽ không đau khổ nữa, em sẽ vui vẻ chào đón cuộc sống mới tiếp theo của mình.”
“Để em suy nghĩ đã” Hạ Thiên Hương nheo mắt, hai tay đặt sau đầu, bắt đầu đắn đo.
Một lúc sau, thoải mái khiến Hạ Thiên Hương nhắm mắt lại: “Chị dâu, em muốn ngủ.”
“Vậy thì ngủ đi” Đây là tác dụng của thuật thôi miên, coi như đang diễn ra rất thuận lợi với Hạ Thiên Hương.
“Chị dâu, em đã quên thì sẽ không nhớ lại nữa, không nhớ lại thì sẽ không tự ti, cũng sẽ không suy sụp. Chị à, em đồng ý thôi miên.”
“Được, vậy chúng ta bắt đầu nhé, em cứ coi như mình đang ngủ là được.” Tô Nhược Hân nhẹ giọng dỗ dành Hạ Thiên Hương, trong phòng hai người nhanh chóng chìm vào im lặng.
Hạ Thiên Hương khẽ nhắm mắt lại, nhưng Tô Nhược Hân biết cô ấy vẫn chưa đi vào giấc ngủ sâu.
Còn chưa ngủ sâu thì không thể thôi miên được.
Tô Nhược Hân cũng không vội, từ từ massage cho Hạ Thiên Hương.
Cuối cùng, sau hơn mười phút, Hạ Thiên Hương chìm vào giấc ngủ sâu, mà Tô Nhược Hân cũng bắt đầu thôi miên cho cô ấy.
“Đừng… Mẹ tha cho con đi…” Hạ Thiên Hương đang ngủ đột nhiên hét lớn.
“Thiên Hương, em đừng sợ bà ấy, bà ấy cũng chỉ bất đắc dĩ thôi, bà ấy hít thứ đó thật sự là không còn cách nào khác.” Khi nghe Hạ Thiên Hương lẩm bẩm nói mớ, Tô Nhược Hân nghiêm túc dẫn dắt cô ấy.
Giọng của Hạ Thiên Hương càng lúc càng nhỏ cho đến khi biến mất hẳn, cô ấy lại chìm vào giấc ngủ sâu.
Tô Nhược Hân tiếp tục thôi miên cho Hạ Thiên Hương.
Vào lúc này, trong đầu Tô Nhược Hân đột nhiên hiện lên cảnh tượng mà cả đời này Hạ Thiên Hương không bao giờ muốn nhớ lại.
Cảnh tượng đó khiến Tô Nhược Hân cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, thuật thôi miên của cô đã có tác dụng với Hạ Thiên Hương.
Bởi vì thuật thôi miên này khi thôi miên ký ức cho bệnh nhân, những ký ức bị thiên miên sẽ căn lại người thôi miên, cũng chính là Tô Nhược Hân.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT