“Ừm, đúng là không mua ở đây, người khác mang đến.” Hạ Thiên Tường thừa nhận.

“Hạ Thiên Tường, anh lấy không đồ của người khác?” Cô chỉ mặc bộ quần áo mà anh đưa cho.

Không ngờ anh lấy của người khác.

“Không phải nhận không.”

“Nhưng anh nói người khác đưa đến? Anh lừa em à?” Tô Nhược Hân cam đoan cô không nghe nhầm.

“Đúng là đưa đến, nhưng Nhược Hân mặc lên người đẹp đến thế, vốn dĩ là chiếm lời từ Nhược Hân, em đang thay họ tiết kiệm tiền quảng cáo đấy, tính ra người thua thiệt là chúng ta.” Hạ Thiên Tường thản nhiên nói.

Tô Nhược Hân thật sự bội phục Hạ Thiên Tường.

Anh chắc chắn là người khôn khéo nhất thế giới này, đã lấy không đồ của người ta còn nói họ đang chiếm hời từ mình, hơn nữa đối phương chắc chắn không tìm được lý do để phản bác.

Tô Nhược Hân lười để ý anh chàng này. Cô thay quần áo xong, chỉ muốn nhanh chóng xử lý nhóm người bao vây bên ngoài khách sạn.

Bao nhiêu người chờ đợi cô cả một ngày, nếu Tô Nhược Hân còn không xuất hiện thì đúng là quá đáng quá.

Lúc này cô thậm chí còn hơi trách Hạ Thiên Tường sao không đánh thức mình sớm chút.

Mắt thấy Tô Nhược Hân lượn một vòng, ý đồ ra ngoài, Hạ Thiên Tường kéo cô một cái: “Ngồi xuống.”

“Sao thế?” Thấy biểu cảm nặng nề của Hạ Thiên Tường, Tô Nhược Hân hơi mơ hồ, hoàn toàn không nghĩ ra anh có ý gì.

“Không đúng lắm.” Hạ Thiên Tường lặp lại câu nói ban nãy.



Anh đã từng nói câu này, Tô Nhược Hân phản bác: “Chẳng phải anh chính tay mặc giúp em sao? Em cảm thấy cách mặc không khác so với chị em lắm, hẳn không mặc sai, mặc thế này là đúng rồi.”

“Có.” Tuy nhiên Hạ Thiên Tường kiên quyết ấn cô ngồi xuống.

Tô Nhược Hân bất đắc dĩ nói: “Đến cùng là lạ chỗ nào, anh nói xem?”

Sau đó chẳng biết Hạ Thiên Tường biến ra một chiếc lược từ chỗ nào, anh nhẹ nhàng chải mái tóc dài của cô: “Kiểu tóc không phù hợp, đúng chứ?”

Tô Nhược Hân chợt hiểu ra: ‘Anh muốn chải tóc cho em?” Nhìn dáng vẻ này, lẽ nào anh muốn chải kiểu tóc của nhà Z, có vẻ hơi khó làm.

Đó là kiểu tóc dùng vô số dây buộc nhiều màu buộc quanh bím tóc, cực kỳ đáng yêu.

Thế nhưng nhiều bím tóc như thế, có là người chuyên nghiệp tốc độ nhanh chải một tiếng đồng hồ chắc chắn không xong nổi.

Mà nhìn lại Hạ Thiên Tường, đừng nói là tết bím tóc cho cô, Tô Nhược Hân cảm thấy ngay cả tóc đuôi ngựa có khả năng anh cũng không buộc được.

“Ừ”

Khi nghe một từ đơn nói bằng giọng hơi khàn đó, Tô Nhược Hân còn nghĩ mình gặp ảo giác.

Sau đó cô khẽ cắn môi, rồi lại cắn môi, sau khi chắc chắn là rất đau mới hơi ngẩng đầu nhìn Hạ Thiên Tường: “Anh có chắc là anh biết thắt bím tóc không?”

“Có thể thử xem”

“Hả, anh muốn bắt em làm chuột bạch thí nghiệm phải không?”

“Không cân đối, không đẹp.” Hạ Thiên Tường kiên quyết đặt lược xuống, làm vẻ thực sự nghiêm túc chải đầu cho cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play