Lư Yên đang nhàn nhã tán gẫu dăm ba câu với chị gái để giết thời gian.

Tô Nhược Hân đã thực hiện phương pháp cửu kinh bát mạch, thế nên có thể nói hiện giờ vết thương nhỏ ấy đã khỏi bảy, tám phần rồi.

Cơ mà miệng vết thương vẫn còn.

Nhưng cô tuyệt đối sẽ không nói với những người khác, ai không biết còn tưởng cô dùng ma thuật, rõ ràng bị thương mà thoáng cái đã khỏi rồi, thật sự quá thần kỳ.

Gô cũng biết phương pháp cửu kinh bát mạch này rất thần kỳ.

Bỗng nhiên, trong xe phát ra tiếng nức nở.

Hạ Thiên Hương đã dậy.

“Cô Hạ, cô có đói bụng không, tôi cho cô bánh mì nè.” Lư Yên nghe thấy Hạ Thiên Hương tỉnh giấc, lập tức tận tình đưa nửa túi bánh mì cho cô ấy, đây là ‘Tô Nhược Hân chừa lại cho Hạ Thiên Hương.

Thế nhưng Hạ Thiên Hương chỉ mở to mắt, co quắp người lại tựa lưng vào ghế ngồi, không nói một lời như thể sợ hãi.

“Cô Hạ, cô ăn một chút đi.” . Truyện Sắc



Hạ Thiên Hương lại càng co rúm hơn.

“Lư Yên, để tôi.” Tô Nhược Hân nhận lấy bánh mì, mở bao bì ra rồi đưa cho Hạ Thiên Hương: ‘Ăn đi, em đói rồi”

“A..” Hạ Thiên Hương kéo dài tiếng hét, đây nhất định là một cách để biểu lộ.

Tô Nhược Hân không ngăn cản, để cô ấy muốn la hét như thế nào thì la, giải tỏa như thế này là chuyện tốt đối với Hạ Thiên Tường, còn tốt hơn là lúc nào cũng canh cánh tâm sự ở trong lòng.

Sau một hồi gào thét, Hạ Thiên Hương đột nhiên co rúm lại, cả cơ thể không ngừng run rẩy, cô ấy òa khóc.

Lư Yên và chị gái đều căng thẳng.

Hạ Tam cũng giữ im lặng.

Bầu không khí trong xe của bọ đột ngột giảm xuống mức đóng băng.

“Hạ Tam, mở lò sưởi.”

“Vâng.” Hạ Tam nhanh chóng mở lò sưởi, anh ta mặc kệ có hao xăng hay không, hiện tại chịu đựng được chút nào hay chút ấy, trước tiên phải đảm bảo bản thân có thể sống sót, sau đó mới nói đến những chuyện khác.

Lò sưởi được bật.



Luồng không khí ấm áp lướt nhẹ qua thân thể, cảm giác vô cùng thoải mái.

Thế nhưng tiếng khóc của Hạ Thiên Hương vẫn không dứt.

Cô ấy khóc làm Tô Nhược Hân cũng rối bời.

“Thiên Hương, chị bảo đảm em sẽ ổn thôi, chị cũng cam đoan, sau này em sẽ sống rất tốt, sẽ không còn ai bắt nạt em nữa, em sẽ gặp được một người đàn ông tốt. Rồi em lấy anh ta, kết hôn sinh con, trải qua một cuộc sống hạnh phúc.” Tô Nhược.

Hân không biết vì sao Hạ Thiên Hương lại khóc, bây giờ cô đang đoán mò, cô đoán chắc rằng cô ấy lo lắng mình không còn trong sạch nên sẽ không ai thèm lấy, cũng không sinh được con.

Nghĩ vậy, thế là cô an ủi Hạ Thiên Hương dựa theo phỏng đoán của bản thân.

Đúng thật, cô vừa nói xong, tiếng khóc trong xe đã nhỏ hơn một chút.

Bả vai của Hạ Thiên Hương cũng không còn run rẩy dữ dội nữa.

Cô ấy chầm chậm ngẩng đầu: “Tô Nhược Hân, em thật sự vẫn có thể lập gia đình, có một mái ấm sao?”

“Có thể, đừng sợ, có chị ở đây rồi, hơn nữa anh trai của em sẽ tới nhanh thôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play