Cùng lúc đó, bàn tay cầm con dao cuối cùng cũng buông lỏng ra.

Cả cơ thể ngã sõng soài trên mặt tuyết.

Hạ Thiên Hương ngã xuống, Tô Nhược Hân cũng ngã xuống theo.

Chỉ là khi ngã xuống, cô nắm chặt con dao găm mà mình đã lừa Hạ Thiên Hương mới cướp lại được, dù thế nào cũng không chịu buông tay.

Giống như hễ buông tay sẽ bị Hạ Thiên Hương giật lại vậy.

Hạ Tam và Lư Yên vội vã xông đến.

Rõ ràng hai người không hề thương lượng với nhau, nhưng cả hai lại nhất trí đi thẳng đến bên cạnh Tô Nhược Hân trước.

Bởi vì cô đã bị thương.

“Cô Tô, cô sao rồi?’ Hạ Tam căng thẳng.

“Bác sĩ Tô, cô không sao chứ?” Lư Yên hoảng hốt khi nhìn thấy vết máu trên người Tô Nhược Hân.



Tô Nhược Hân cắn môi, sau đó nhìn về phía Hạ Tam: “Bế Thiên Hương lên xe đi.”

“Vâng.” Hạ Tam xoay người bế lấy Hạ Thiên Hương đã bất tỉnh, dù bước chân có hơi không có lực nhưng dù sao anh ta cũng là đàn ông, anh ta đi từng bước một về phía chiếc xe.

Lư Yên sắp khóc đến nơi rồi: ‘Bác sĩ Tô, để tôi đỡ cô lên được chứ?” Cô ấy không có sức lực mạnh mẽ như Hạ Tam, cô ấy không bế nổi Tô Nhược Hân.

“Để tôi.” Hạ Tứ đã xuống xe đi về phía Tô Nhược Hân.

“Tôi tự mình đi được, không chết nổi.” Tô Nhược Hân cười như không có việc gì: ‘Không được khóc, nếu không tôi đang khỏe mạnh cũng bị cô khóc cho có chuyện luôn đấy.”

Lư Yên sụt sịt cánh mũi: “Bác sĩ Tô, cô làm tôi sợ đấy.

Tô Nhược Hân vịn cánh tay của Lư Yên, cố hết sức đứng dậy: “Thật sự không sao đâu, đi thôi.” Cô bị thương ở ngực chứ không phải chân, mặc dù chân hơi yếu nhưng vẫn có thể đi từ từ được.

Bởi vì Hạ Tứ đang lo lắng nên đã đi đến, chỉ có điều khi anh ta dừng lại trước mặt Tô Nhược Hân chỉ còn lại tiếng thở hổn hển nặng nề, say độ cao vẫn chưa thể chịu được: “Cô Tô, tôi bế… bế cô lên xe.

“Ôi dào, môi anh đã xanh tím cả rồi, tôi không muốn anh bế tôi đi được hai bước đã ném tôi lên mặt tuyết đâu, anh mà làm tôi ngã dập mặt thì tôi không vui đâu đấy, tôi sẽ trả thù anh.”

“Phì.’ Lư Yên bật cười, sau đó cuối cùng thả lỏng nói: “Bác sĩ Tô cô thật sự không sao có phải không?”

“Ừm, lẽ nào cô luôn xem tôi là kẻ lừa đảo sao? Tô Nhược Hân tôi chưa bao giờ lừa gạt người khác, tôi nói không sao là không sao.”



Lư Yên nhìn Tô Nhược Hân, sau đó chớp mắt: “Vậy bác sĩ Tô giải thích xem, anh Hạ và máy bay đâu rồi?”

“Ha ha… ha ha ha…’ Hạ Tứ vẫn còn đang thở hổn hển chợt phá lên cười rất vô đạo đức.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhược Hân đỏ lên: “Đó không phải là biện pháp tạm thời sao.”

Cô khổ quá mà.

“Ừ, bác sĩ Tô nói rất đúng, đó chỉ là biện pháp tạm thời thôi, hoàn toàn không liên quan gì đến ‘lừa gạt’ nha.” Lư Yên nói xong, còn đặc biệt nói to từ “lừa gạt” lên, đọc cực kỳ rõ ràng.

“Cô Lư kia, có tin tôi giết người diệt khẩu không?”

‘Tô Nhược Hân giương nanh múa vuốt vung nắm tay lên.

Một tay Lư Yên đỡ Tô Nhược Hân, một tay giơ lên ra hiệu đầu hàng: “Tin, tôi cực kỳ tin, xin bác sĩ Tô bỏ qua cho.”

Tô Nhược Hân hung ác trừng mắt nhìn cô ấy, sau đó mới vịn tay cô ấy: “Lạnh quá, đi thôi.”

Thấy Tô Nhược Hân không chịu để Hạ Tứ bế mình, chị Vũ và bác sĩ Ngô cũng đi xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play