Tô Nhược Hân còn cảm thấy một người đàn ông như Hạ Thiên Tường rất đẹp, thì đứng nói một cô gái như Hạ Thiên Hương đẹp đến nhường nào.

“Thiên Hương, không phải lỗi của em.” Hạ Thiên Hương không trả lời cô, Tô Nhược Hân biết lúc này cô ấy rất tỉnh táo. Cho nên những chuyện Lục Diễm Chi làm với cô ấy đang liên tục phát lại trong đầu cô ấy giống như một chiếc đèn kéo quân.

Bây giờ trên núi gió tuyết thổi đến, rất lạnh.

Nhưng Tô Nhược Hân vẫn nhìn thấy những giọt nước chảy đầy trên mặt của Hạ Thiên Hương.

Thời tiết lạnh giá nhưng cả người Hạ Thiên Hương toàn là mồ hôi lạnh.

Nhìn mồ hôi lạnh trên mặt cô ấy, Tô Nhược Hân chỉ cảm thấy sợ hãi: “Thiên Hương, em còn anh trai, em còn chị, bọn chị đều yêu em, rất yêu rất yêu em.

Về với chị đi, đừng khiến anh trai em phải lo lắng.”

Sở dĩ Tô Nhược Hân sợ hãi là vì lúc này cô nhìn thấy trong cổ tay áo của Hạ Thiên Hương có ánh kim loại cực kỳ chói mắt.

Đó là một con dao găm.

Một con dao găm sáng bóng.

“Tô Nhược Hân, trước đây chị không thích em đúng không?” Cô gái đứng trước hoa đột nhiên lên tiếng, đây cũng là lần đầu tiên Hạ Thiên Hương trả lời Tô Nhược Hân.

“Cũng… không phải đâu.” Dưới ánh sáng phản quang của con dao găm, từ “cũng bình thường” của Tô Nhược Hân đột ngột thay đổi thành “không phải đâu”.

Cho dù trước đây cô có không thích Hạ Thiên Hương đi chăng nữa, bây giờ cô cũng không thể nói ra, cô không thể để mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn được. . Truyện Dị Năng



Từ việc Hạ Thiên Hương không chịu theo cô lên xe, bắt đầu từ lúc nhìn thấy con dao găm trong cổ tay Hạ Thiên Hương cho đến bây giờ, Tô Nhược Hân đã biết có chuyện gì đó không ổn rồi.

Hôm qua còn tưởng rằng Hạ Thiên Hương luôn nằm trong phạm vi có thể kiểm soát của cô.

Nhưng bây giờ cô đã biết là không phải.

Hiện giờ Hạ Thiên Thiên Hương đã hoàn toàn thoát khỏi tầm kiểm soát của cô.

“Vậy chị thích anh trai em sao?” Khi cô gái nhẹ nhàng hỏi câu này, khóe môi giương lên thành một đường cong, sau đó không đợi Tô Nhược Hân trả lời đã tự nói tự trả lời: “Chị đối tốt với em chỉ vì chị thích anh trai em mà thôi, nếu không, ngay cả một cái liếc mắt cũng không thèm dành cho em, đúng không?”

Sắc mặt Tô Nhược Hân đã trắng bệch: “Thiên Hương, em hãy nghe chị nói, từ lúc chị…”

“Em không muốn nghe, em không thèm nghe lời dỗ dành êm dịu rằng chị không chán ghét em, mẹ ruột của em còn có thể đối xử với em như vậy thì huống chỉ là một người ngoài như chị, ha ha ha ha.”

Bỗng nhiên cô ta cười ha hả, sau đó đưa tay ra để ngắt cánh hoa xuống.

Đầu tiên là rẩy tuyết trên cánh hoa rơi xuống.

Sau đó ngắt từng cánh hoa xuống.

Những cánh hoa màu vàng rơi tứ tung trên nền tuyết, vẫn là màu sắc xinh tươi mơn mởn đó nhưng chỉ còn mang lại cảm giác tàn lụi.

Tô Nhược Hân nuốt một ngụm nước bọt, khó khăn cất lời: “Thiên Hương, mặc dù chị không cứu được nhiều người, nhưng gần như những người mà chị đã cứu, khi chị cứu họ ngay cả tên của bọn họ là gì chị cũng không biết. Giống như chị gái đã đi cùng chúng ta đến nơi này vậy, đến bây giờ chị cũng không biết tên cô ấy. Nhưng tối qua chị đã chữa khỏi bệnh tiêu chảy cho con trai cô ấy, đến cả người lạ chị còn có thể chữa bệnh cho họ thì huống chỉ em gái của Hạ Thiên Tường là em, em là người thân của anh ấy, cũng là người thân của chị.”

Tuyết nhẹ nhàng rơi xuống, âm cuối của Tô Nhược Hân cũng bay bổng trong bông tuyết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play