Lần trước Tô Nhược Hân đến Tình Đạt cũng chưa thấy tuyết rơi.
Không ngờ lần này ngày thứ hai cũng đã thấy tuyết.
Tuyết, thật ra cũng chỉ là một hiện tượng thời tiết bình thường.
Nhưng đối với Tô Nhược Hân ít có cơ hội nhìn thấy tuyết thì cảm thấy nó vô cùng tuyệt vời.
Cô hưng phấn, mấy cô gái đi theo cũng phấn khích.
Thành phố T thực sự là một thành phố không có tuyết.
Vì thế khi nhìn thấy Tô Nhược Hân xuống xe, bọn họ cũng nhanh chóng xuống theo.
Ngay cả Hạ Thiên Hương cũng cẩn thận mở cửa đứng ở trước xe, giơ tay hứng lấy những bông tuyết.
Động tác của Tô Nhược Hân rất nhanh, đảo mắt đã thấy đứng ở ven đường lên núi, giờ đây thảm thực vật vốn xanh tươi của vùng núi đã lốm đốm màu của tuyết, màu thuần trắng kết hợp với màu xanh biếc thật sự rất đẹp.
Cô không sợ độ cao, động tác cũng vô cùng tùy ý, trong chốc lát đã đi xa mấy trăm mét.
“Bác sĩ Tô, mau quay lại đi, tuyết rơi rồi chúng ta xuống núi thôi.” Vợ chồng người phụ nữ ngồi trên xe không ngừng hét về phía Tô Nhược Hân.
“Tôi chụp một lúc nữa rồi xuống.” Tuyết lớn như vậy không thể đi đào đông trùng hạ thảo được, nhưng mà trận tuyết tháng tám khó gặp như vậy thì phải chụp lại.
Hai người đàn ông Hạ Tam và Hạ Tứ ngồi trên xe, sáu người phụ nữ không ngừng chạy và tạo hình chụp ảnh trên núi tuyết.
Người ta nói trên đời này lúc vội nhất là lúc hạnh phúc nhất.
Đến khi người phụ nữ kia lo lắng gọi thì Tô Nhược Hân mới phát hiện sáu người các cô đã chụp ảnh trên núi nửa tiếng rồi.
“Bác sĩ Tô, còn không đi nữa tuyết phủ kín đường là không thể đi qua nữa đâu.” Chị gái kia vô cùng sốt ruột.
“Tuyết lớn phủ kín đường?” Nghe thấy bốn chữ này, Tô Nhược Hân quay đầu lại nhìn con đường lên núi.
Nhưng, bây giờ lại không thể nhìn thấy đường đâu nữa.
Lúc này thế mà không có đường.
Con đường quanh co khúc khuỷu kia đã bị tuyết bao phủ nên không nhìn thấy cái gì nữa.
Nếu không đậu xe trên đường thì ngay cả đường ở chỗ nào cũng không biết nữa.
Tô Nhược Hân giật mình sợ hãi, cô đã từng nghe nói chuyện tuyết lớn che kín đường núi.
Dù sao, đây cũng không phải lần đầu cô đến Tình Đạt.
Nhưng cô vẫn luôn cảm thấy việc đó không liên quan đến mình.
Lúc này cô cũng phát hiện ra không thấy con đường núi chín khúc cong mười tám khúc quẹo nữa, cô mới chợt bừng tỉnh: “Chị Vũ, bác sĩ Ngô, Lư Yên, Tưởng Mỹ, Thiên Hương, đi, chúng ta xuống núi thôi.”
Cô vừa mới gọi, tiếng cười bỗng chốc im bặt, bác sĩ Ngô kinh ngạc: “Bác sĩ Tô, sao vậy?”
“Tuyết lớn che kín đường núi rồi, đi mau.” Tô Nhược Hân vội vàng nói, đồng thời đi về phía Hạ Thiên Hương dắt tay cô ấy đi cùng.
Thật ra ban nấy Hạ Thiên Hương cũng chỉ đang nhìn năm người các cô vui đùa chụp ảnh, trừ lúc Tô Nhược Hân chụp cho cô ấy thì Hạ Thiên Hương vẫn luôn im lặng đứng ở một bên.
Nhưng Tô Nhược Hân mới đi được một bước đã không đi được nữa.
“Thiên Hương…” Tô Nhược Hân quay đầu nhìn Hạ Thiên Hương, cô ấy vẫn đứng yên ở đó giống như mọc rễ, cô ấy không chịu đi theo Tô Nhược Hân trở về xe.
“Bác sĩ Tô, sao vậy? Đi mau.” Những người khác đã đi về phía trước, quay đầu lại thì thấy Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Hương vẫn chưa đi nên có chút sốt ruột.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT