“Không thể để ba tôi đi xe này của cô ư?” Xuân Phong liếc nhìn xe sau, anh ta vẫn muốn ba mình ngồi chung xe với Tô Nhược Hân.
Bởi vì Tô Nhược Hân biết chữa bệnh, nếu ba anh ta lại có vấn đề gì, cô có thể cứu chữa cho ông ấy bất cứ lúc nào.
Tô Nhược Hân hơi xấu hổ: “Là thế này, trong xe này tôi có bệnh nhân, sợ là sẽ dọa đến bác trai, xe sau không có bệnh nhân, bọn họ có thể chăm sóc ba anh, anh cứ yên tâm.” . ngôn tình ngược
Xuân Phong liếc nhìn Hạ Thiên Hương, nhớ tới dáng vẻ lúc trước của cô ấy thì mới hiểu, sau đó anh ta bế ông cụ xuống khỏi xe máy, đưa ông vào ô tô đằng sau, rồi giơ tay ra lệnh: “Đi thôi.”
Thế là hơn chục chiếc xe máy dẫn trước, đoàn xe lên đường.
Lúc này Hạ Tam và Hạ Tứ đã thích ứng với độ cao hơn chút, ít nhất họ không còn thở gấp nữa.
Còn thở gấp nghĩa là chưa quen với độ cao này, tiếp đó là khó thở.
Sau khi qua đèo, ngoại trừ Tô Nhược Hân, tất cả những người ngồi trong xe đều tò mò nhìn những lá cờ cầu nguyện của Tây Tạng sặc sỡ trên đèo, phấp phới trong gió khiến lòng người bình ổn lại.
“Hạ Tam, thế nào, phong cảnh đẹp không?” Tô Nhược Hân mỉm cười hỏi Hạ Tam sau khi qua đèo, vượt qua hàng cờ.
Hạ Tam lắc đầu: “Lần sau cô Tô có đưa chúng tôi đến nữa, tốt nhất là để chúng tôi làm quen với độ cao trước rồi mới đi nhé.”
Nếu không thì không chịu nổi.
Vừa rồi anh ta và Hạ Tứ suýt thì làm xấu mặt anh Hạ rồi.
“Vốn là tôi muốn chờ các anh làm quen trước, không ngờ trên đường lại xảy ra chuyện như vậy.
Thật ra bọn họ mặc áo dài cũng không sao, đây là quần áo đặc trưng của nam giới địa phương, còn về che khăn vải, mới đầu trông rất thần bí đáng sợ, nhưng đứng một hồi trong gió thì đúng là lạnh thật, nếu người đi xe máy không trùm khăn thì gương mặt lộ ra trong gió của họ sẽ bị thổi cho thành mấy ông già hết.
“Họ quấn khăn vải để tránh gió lạnh à?”
“Ừ, cũng giống như mùa đông ra ngoài chúng †a quàng khăn quàng cổ ấy. Đó là bắt buộc, là tiêu chuẩn.”
Hạ Tam gật đầu, lúc này anh ta đã hoàn toàn thả lỏng.
Thế nhưng chỉ cần nghĩ đến cảm giác mấy chục chiếc xe máy đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt, Hạ Tam vẫn còn nghĩ mà sợ, may mà bọn họ không phải cướp, nếu không, trong núi rừng trước không thôn xóm, sau không có cửa hàng gì, mọi chuyện đều có thể xảy ra.
Vừa đi vừa nói, cuối cùng xe cũng đến “Tình Đạt”
trước khi trời tối, đoàn người đã tê liệt vì mệt và đói.
Một đoàn tám người ở trong một khách sạn hoàn toàn theo phong cách dân tộc.
Đám người Xuân Phong cũng ở trong các khách sạn gần đó.
Không biết có phải “Tình Đạt” quá đặc biệt hay không, từ lúc xe chạy vào “Tình Đạt”, Hạ Thiên Hương liền ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Tô Nhược Hân như một đứa trẻ, nhìn ngang ngó dọc giống như một đứa trẻ tò mò vậy.
Vì tò mò, cô ấy không có thời gian để suy nghĩ về những thứ lộn xôn trong đầu, cô ấy theo mọi người vào nhà hàng mà không hề phát bệnh.
Nhưng Tô Nhược Hân vẫn chưa gọi đồ ăn thì đồ ăn đã được mang lên.
Món đầu tiên là một đĩa thịt bò lớn, còn đang bốc khói nghỉ ngút, Tô Nhược Hân lơ mơ: “Mang nhầm à”
“Không, đây là đồ ăn của bàn cô.” Người phục vụ cười nói.
“Chúng tôi vẫn chưa gọi món mà.” Tô Nhược Hân vẫn cho rằng họ đã lầm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT