Bốn mươi hai người còn lại lần nữa tập hợp lại, đồng thời ném những cái nhìn sắc lẻm về phía Tô Nhược Hân, sẵn sàng báo thù cho ông cụ.
Bởi vì Tô Nhược Hân vẫn chưa thể khiến ông cụ tỉnh lại.
Bốn mươi ba đấu với ba, mà ba người bên phía Tô Nhược Hân còn bao gồm cả người siêu yếu là cô đây.
Bầu không khí căng thẳng lan cả sang những người ngồi trong xe.
Hạ Thiên Hương đột nhiên mở cửa xe, sau đó trực tiếp lao tới chỗ Tô Nhược Hân: “Tô Nhược Hân, em sợ, em sợ lắm.” Những người bịt mặt bằng khăn đen kia vừa nhìn đã thấy không giống người bình thường.
Tô Nhược Hân liếc nhìn người đàn ông kia, sau đó nắm tay Hạ Thiên Hương, khẽ nói: ‘Đừng sợ, không sao đâu, rất nhanh sẽ không sao nữa rồi, nhiều nhất một phút đồng hồ nữa là được, em cố chịu nhé.”
Hạ Thiên Hương dán sát vào Tô Nhược Hân, rụt cổ lại, cảnh giác nhìn xung quanh giống như một con thú nhỏ, như thể sẽ tấn công bất cứ lúc nào.
“Bọn họ muốn ra tay rồi, khi nào thì ba tôi tỉnh lại?
Đừng nói với tôi là sắp rồi, tôi muốn ba tôi tỉnh lại ngay bây giờ.” Người đàn ông kia hung dữ nói, hiển nhiên là đã hết kiên nhãn.
“Ngại quá, tôi chỉ có thể nói với anh là ‘sắp’ thôi.”
Không thì cô cũng đâu thể nói là còn lâu lắm được, bây giờ mà nói vậy thì thật sự sẽ bị đánh.
Vốn là cô còn có thể chạy một mình, nhưng bây giờ Hạ Thiên Hương cũng theo ra, cơ hội để cô cùng Hạ Thiên Hương chạy trốn coi như bằng không.
Sau đó, Tô Nhược Hân nói xong, có người lao về phía cô.
Đương nhiên Hạ Tam và Hạ Tứ đã chắn cho Tô Nhược Hân trước.
Hạ Thiên Hương sợ hãi dựa vào Tô Nhược Hân mà run rẩy.
Cô ấy thực sự rất sợ.
Tô Nhược Hân không thể làm gì khác ngoài việc nắm tay Hạ Thiên Hương và nhẹ nhàng dỗ dành cô ấy.
Song liên minh sắt thép do Hạ Tam và Hạ Tứ tạo thành nhanh chóng bị phá vỡ, hết cách rồi, chiến đấu trên đèo cao như vậy, hai người họ còn đang say độ cao nữa.
Tô Nhược Hân híp mắt, đột nhiên cúi đầu nhìn về phía ông cụ: “Ông ấy tỉnh rồi.”
Cô vừa hô lên, đã chặn đứng mấy người đàn ông bịt mặt đang hỏi thăm Hạ Tam và Hạ Tứ.
Mấy người bỗng chốc dừng lại, sau đó đều đồng loạt nhìn về phía ông cụ.
Nhìn xong, đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhìn người đàn ông cầm đầu.
Người kia cũng liếc nhìn ông cụ đang nằm ngửa trên mặt đất, lạnh lùng nói: “Cô Tô, cô hơi quá đáng rồi đấy, dám lừa chúng tôi, lên hết cho tôi.”
Anh ta vừa hét lên, những người trước đó chưa xông lên cũng xông lên, phía Tô Nhược Hân lập tức gặp nguy hiểm.
Cô y tá ở trong xe cũng không ngồi yên được nữa, đẩy cửa lao ra: “Dừng lại, dừng lại đi, bác sĩ Tô là thần y, chắc chắn cô ấy sẽ cứu được ông cụ.”
Nhưng mặc cho cô ấy kêu gào thế nào, hơn bốn mươi người vẫn lao tới bao vây Hạ Tam và Hạ Tứ như kẻ điên.
Hơn bốn mươi người đấu với hai người, chuyện đánh bại hai người chỉ cần phút mốt.
Nhưng khi cô ấy hét lên, các bác sĩ và điều y tá ở xe sau cũng như chị Vũ đều xuống xe.
Họ là một tập thể, hai cô chủ là Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Hương gặp nguy hiểm, họ không thể cứ trốn trong xe được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT