Tô Nhược Hân tự mình xuống xe trước, chỉ vì muốn bảo vệ hai người đàn ông to lớn là anh ta và Hạ Tứ, bây giờ nghĩ lại anh ta cảm thấy thật xấu hổ.
Dù Tô Nhược Hân có cứu sống được ông cụ hay không thì họ đều phải liều chết bảo vệ cho cô.
Giờ phút này xung quanh toàn là khung cảnh cao nguyên, đây là một vẻ đẹp mà họ chưa từng thấy trước đây, rất đẹp.
Nhưng dù đẹp đến đâu cũng không có tâm trạng để thưởng thức.
Hạ Tam, Hạ Tứ giống như hai pho tượng canh giữ bên cạnh Tô Nhược Hân, hình ảnh ấy lọt vào mắt những người trên xe cũng khiến họ trở nên căng thẳng.
Bên kia có quá nhiều người, hơn bốn chục người cùng nhau hộ tống ông cụ đi khám bệnh, có thể thấy được địa vị của ông cụ trong lòng những người này tuyệt đối không thể xem thường.
Đây không phải là một ông cụ bình thường.
Lúc đầu khu vực xung quanh rất yên tĩnh.
Nhưng năm phút sau, sự yên tĩnh kia đã bị phá VỠ.
Khoảng bốn mươi người không kìm được lo lắng mà lên tiếng xì xào bàn tán, người đàn ông cầm dao găm lúc trước không nói gì nên bọn họ cũng không có động tĩnh, nhưng sự lo lắng trong ánh mắt càng ngày càng rõ ràng.
Chẳng mấy chốc, đám đông đã có hành động.
Tất cả đều đi về phía Tô Nhược Hân.
Hạ Tam và Hạ Tứ liếc nhìn nhau, Hạ Tam tiến lên phía trước một bước, dứt khoát chắn trước người Tô Nhược Hân, còn Hạ Tứ thì chắn ở phía sau cô, hai người đàn ông to lớn kẹp Tô Nhược Hân ở giữa, lúc này ai ra tay thì sẽ đánh vào hai người họ trước.
Muốn chết thì cũng là bọn họ sẽ chết trước.
Vì lúc này họ không cử động cũng không nói lời nào, cho nên hô hấp đã tốt hơn trước đó đôi chút.
Dù đầu vẫn đau và vẫn còn buồn nôn nhưng vẫn có thể chịu đựng được chút ít.
Không chịu nỗi cũng phải chịu, họ không có lựa chọn nào khác.
Thấy mọi người chạy đến, Tô Nhược Hân vẫn im lìm như núi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ông cụ.
Có lẽ người đàn ông bên cạnh đã nghe thấy sự nghi ngờ của mấy người kia, lúc này anh ta đột nhiên nói: “Cô Tô, nếu ba tôi không tỉnh lại, cô có tin tôi sẽ có gan giết cô ngay lập tức không?” Anh ta nhặt lấy con dao găm lên lần nữa, trong ánh mắt ấy chứa đầy tức giận như thể Tô Nhược Hân đã hại chết ba anh †a vậy.
“Anh hiểu tiếng Trung à?” Tô Nhược Hân sửng sốt, không ngờ người đàn ông này lại hiểu tiếng Trung, hơn nữa lại dùng những lời mà cô vừa nói để đáp trả lại cô.
“Cô nói cho tôi biết, ba tôi có thể tỉnh lại hay không?” Bây giờ người đàn ông này chỉ quan tâm ba của mình có thể tỉnh lại hay không chứ không hề quan tâm đến những thứ khác.
Tô Nhược Hân nghiêm túc gật đầu: “Có thể tỉnh lại.
“Còn bao lâu nữa? Nếu như cô làm lấy lệ với tôi, tôi chắc chắn sẽ có gan giết cô đấy.”
“Ha ha, trước đó tôi chỉ nói giỡn vì muốn thả lỏng đôi chút mà thôi, nếu không, bốn mươi người các anh dọa cho bạn tôi sợ hãi rồi kia, anh nói có phải không?”
“Tôi không đùa với cô, hiện tại tôi muốn ba tôi tỉnh lại” Anh ta tiến lên một bước vươn tay đẩy Hạ Tứ.
Sao Hạ Tứ có thể để cho anh ta đẩy ra được, đây là vị trí bảo vệ Tô Nhược Hân tốt nhất, anh ta nhất định không thể nhún nhường.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT