Hạ Tứ nhìn anh ta như vậy, lại nhìn về hướng Tô Nhược Hân nhưng làm gì còn thấy được cô nữa, đám người kia vây quanh cô chật kín khiến anh ta chẳng thể nhìn thấy bóng dáng cô.

Giờ này Hạ Tứ chỉ cảm thấy máu dồn lên não, anh †a nhớ rõ trước khi lên đường mình đã đồng ý với Hạ Thiên Tường, anh ta còn sống thì Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Hương còn sống, nếu không anh ta sẽ không về nữa. . ngôn tình sủng

Hạ Tứ cắn răng xông tới: “Cút hết đi cho tôi.”

Anh ta vung năm đấm, bình thường với nắm đấm thế này thì chắc chắn sẽ có người ngã xuống.

Nhưng lần này anh ta vung nắm đấm lại chỉ vào vai của người kia.

Người đó quay đầu lại nói xì xô câu gì đó, Hạ Tứ ngớ người, không hiểu gì cả.

Một chữ cũng không hiểu.

Đây là ngôn ngữ nước Z.

“Cô Tô…” Thấy nắm đấm của mình cũng có phản ứng say độ cao, Hạ Tứ thật sự hoảng loạn, anh ta luống cuống gọi Tô Nhược Hân. Tô Nhược Hân không được có chuyện gì, dù anh ta có chuyện gì thì cũng không thể để cô có chuyện gì đó.

Hạ Thiên Tường cưng chiều, thương yêu Tô Nhược Hân thế nào, trong dòng họ Hạ bọn anh không ai không biết.

Hạ Tứ vừa hét vừa đưa tay đẩy người đeo mặt nạ trước mặt đang chắn tầm nhìn của mình ra.

Anh ta nghĩ rằng chắc chắn mình không thể đẩy được.

Không ngờ anh ta vừa đẩy, đám người đang bao.

vây thành vòng tròn lại bị anh ta đẩy ra xa: “Cô Tô…



Cô Tô, cô không sao chứ?” Hạ Tứ lo lắng thở hổn hển gọi, anh ta sắp điên rồi.

Hạ Tam đã suy sụp, chỉ còn anh ta thôi.

Anh ta bèn bất chấp tất cả mà xông lên.

Lúc này anh ta thực sự đã sốt ruột tới nỗi hồn bay phách lạc, thậm chí còn đang nghĩ lát nữa mình sẽ chết như thế nào.

Tô Nhược Hân bị bắt nạt, cho dù sau này không còn nguy hiểm đến tính mạng thì cũng là anh ta và Hạ Tam không bảo vệ tốt, vậy anh ta có chết cũng không đáng tiếc.

“Tránh ra… Tránh ra…” Cuối cùng Hạ Tứ cũng đẩy được tới người đeo mặt nạ ở lớp trong cùng, đồng thời nhìn vào bên trong.

Sau đó anh ta ngẩn người Lúc này anh ta mới phát hiện những người bị anh ta đẩy ra đều không chống cự hay tấn công, mà còn có vẻ cung kính tránh sang một bên.

Đúng vậy, là chủ động nhường đường, không làm khó anh ta.

Mà lúc này ở chính giữa vòng vây có một ông cụ đang nằm đó, ông ta nằm thẳng trên đất, khăn vải màu đen đã được kéo xuống.

Có vẻ như ông ta đang trong tình trạng hôn mê.

Bên cạnh ông cụ là một người đàn ông đang nói chuyện với Tô Nhược Hân nhưng là ngôn ngữ mà Hạ Tứ hoàn toàn không thể hiểu được.

Không biết Tô Nhược Hân nói gì mà người đàn ông đó đứng dậy, đầu tiên là nhìn Hạ Tứ sau đó nói liến thoắng một câu gì đó.

Anh ta vừa dứt lời, những người đang vây xung quanh lập tức tản ra, Hạ Tứ cũng lùi lại mấy bước theo đám người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play