“Thế cũng có tiếng hít thở, để cô ấy ngủ một giấc thật ngon đi, đã lâu
lắm rồi cô ấy không có một giấc ngủ sâu như thế.” Vừa rồi cô tốn nhiều
công sức như vậy, khó khăn lắm mới dỗ được Hạ Thiên Hương ngủ, nếu như
đánh thức cô ta chẳng phải những cố gắng trước đó của cô đều phí công vô ích rồi sao.
“Nhưng tôi vẫn không yên tâm” Y tá kiên trì nói.
“Nếu như cô không yên tâm, cô có thể trông nom cô ấy theo một cách khác.” Tô Nhược Hân mỉm cười chỉ vào chiếc sô pha cách đó không xa.
“Cô có ý gì?” Y tá nhìn chiếc sô pha, cô ấy không hiểu Tô Nhược Hân đang nói gì.
Tô Nhược Hân mỉm cười chỉ tay vào chiếc sô pha rồi nói: “Cô ngồi trên sô pha cũng có thể trông nom cô ấy giống như thế.”
“Không… không nhìn thấy người thì sao trông được?” Y tá hơi ngơ ngơ ngác ngác,
cô ấy hoàn toàn không hiểu Tô Nhược Hân đang định làm gì.
“Vậy
thì nhìn thấy thôi, đi theo tôi nào.” Tô Nhược Hân mỉm cười làm động tác “xin mời”, sau đó dẫn chị Vũ và cô y tá ngồi trên chiếc sô pha.
Sau đó cô lấy máy tính rồi mở ra, dưới ánh mắt tò mò của hai người, mười ngón tay nhanh chóng gõ code.
“Đây là gì vậy?” Chị Vũ hoàn toàn không hiểu Tô Nhược Hân đang làm gì, y tá ngồi bên cạnh cũng nghệt mặt ra.
Nhưng sau một lúc, hai người không còn mù mờ nữa.
Họ trợn tròn mắt nhìn máy tính trong tay Tô Nhược Hân, ngẩn người khoảng
hai giây, sau đó y tá giơ tay cầm lấy máy tính: “Được rồi, giao cho tôi
đi.”
Trên máy tính là camera phát sóng trực tiếp.
Hơn nữa đối tượng phát sóng trực tiếp chính là Hạ Thiên Hương đang nằm ngủ trong phòng.
Có máy tính này trong tay, thật sự không cần ở trong phòng nhìn chằm chằm Hạ Thiên Hương nữa.
Y tá vừa nhìn chăm chú vào máy tính, vừa mở chiếc tivi nhỏ được lắp đặt ở trước mỗi chỗ ngồi trên máy bay, cô ấy nhanh chóng tìm được thứ mình
thích xem, lúc mở còn rất nghiêm túc nhìn Tô Nhược Hân: “Bác sĩ Tô, tôi
làm thế này có xem như là làm việc riêng trong giờ làm việc không?”
“Không.”
“Sẽ không trừ tiên lương của tôi thật chứ?”
“Không đâu, chuyến đi lần này do tôi toàn quyền phụ trách.”
Y tá gật đầu nói: “Được, chúng tôi đều nghe theo ý của bác sĩ Tô.”
Từ cô Tô đến bác sĩ Tô, tính ra thì thời gian cô y tá này ở chung với Tô
Nhược Hân cũng chưa tới mười lăm phút nhưng cô ấy đã lập tức cho rằng Tô Nhược Hân tuổi còn trẻ này là bác sĩ rồi.
Còn rất ngưỡng mộ nữa.
“Vậy tôi xem phim thật nhé?”
“Cô xem đi, thỉnh thoảng chú ý đến Hạ Thiên Hương là được rồi.”
“Được được, tôi sẽ làm như thế, cảm ơn bác sĩ Tô, bác sĩ Tô tốt thật.”
“Không cần khách sáo.” Tô Nhược Hân mỉm cười, cô cũng bật tivi phía trước chỗ ngồi của mình lên rồi bắt đầu xem.
Lúc nên thư giãn thì thư giãn, cô chưa bao giờ để mình phải chịu thiệt thòi.
Sau đó, chị Vũ không xem tivi mà sáp lại gần rồi nói: “Cô Tô, camera này cô làm thế nào vậy?”
“À, là anh Hạ đã lắp đặt từ trước, tôi chỉ chịu trách nhiệm bật lên thôi.”
Thật ra sự thật của việc này chính là cô đã mang theo một chiếc camera
cầm tay, vừa rồi trước lúc rời khỏi phòng của Hạ Thiên Hương cô đã âm
thầm lắp đặt, sau đó dùng máy tính chạy thử chút là được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT