Vừa rồi Tô Nhược Hân thăm dò một chút, cô đã chắc chắn vào quyết định trước đó của mình.
Đó chính là niêm phong những ký ức không mấy vui vẻ kia trong đầu của Hạ Thiên Hương.
Chỉ cần quên đi nỗi đau, vậy thì cô ta sẽ dần hồi phục lại như bình thường.
Nhưng đây cũng chỉ là cách nghĩ của cô thôi, trong đầu cô cũng chỉ có lý
thuyết liên quan đến thuật thôi miên phong ấn, cô cũng chưa từng thật sự thực hành.
Mà lý thuyết cũng chỉ là lý thuyết, lúc đối mặt với
bệnh thật, bởi vì mỗi một căn bệnh là một cá thể độc lập, hơn nữa nguyên nhân gây bệnh của mỗi căn bệnh là khác nhau, cho nên lúc thật sự vận
dụng vào thực tiễn, nhất định phải kết hợp với nguyên nhân gây bệnh của
bệnh, mỗi người một khác, tùy theo từng người để áp dụng.
Những cái này đều rất dễ hiểu, quan trọng nhất chính là làm thế nào.
Xuống tay nặng hay nhẹ, cái này rất khó chắc chắn, với cô mà nói nó là một thử thách.
Bởi vì, Hạ Thiên Hương chính là bệnh nhân đầu tiên cô thực hiện thuật thôi miên.
Nói thẳng ra thì Hạ Thiên Hương là con chuột bạch trong thí nghiệm.
Nhưng, cô không có lựa chọn nào khác, cô chỉ có thể cố gắng thực hành và thử nghiệm.
Chỉ có như thế, Hạ Thiên Hương mới được cứu.
Nhân lúc cô ta mới phát bệnh chưa được một tháng, vẫn chưa đến giai đoạn nguy kịch thì chữa cho sớm.
Từ lúc lên máy bay, bắt đầu từ khi tiếp nhận Hạ Thiên Hương, Tô Nhược Hân đã bắt tay vào chuẩn bị rồi.
Vừa mới thử phản ứng của Hạ Thiên Hương, cô đã xác định được thứ cô ta sợ hãi nhất, kháng cự nhất là gì.
Đó chính là Lục Diễm Chỉ.
Như thế là đủ.
Lại xoa bóp thêm một lúc nữa, Hạ Thiên Hương cũng thiếp đi rồi.
Bên trong căn phòng rất yên tĩnh, thỉnh thoảng máy bay lại lung lắc nhưng Hạ Thiên Hương đã không còn cảm nhận được gì nữa.
Có vẻ như cô ta đang ngủ rất say giấc.
Nhìn dáng vẻ lúc ngủ khóe môi hơi cong lên của Hạ Thiên Hương, Tô Nhược Hân lại thấy xót xa.
Trong suốt những ngày mắc bệnh, chắc hẳn Hạ Thiên Hương cũng không có được một giấc ngủ ngon.
Trước đây trông giống như đang ngủ nhưng nhất định không phải là thật sự đang ngủ.
Cho nên lúc này cô ta mới ngủ say giấc, mới ngủ ngon được như thế.
Vừa rồi cô ta cũng ngoan ngoãn uống cốc nước kia.
Hạ Thiên Hương đã ngủ, lúc này Tô Nhược Hân mới thở phào nhẹ nhõm, cô rời khỏi phòng của cô ta.
Vừa mới mở cửa ra, còn chưa đi ra khỏi phòng thì cô đã nhìn thấy chị Vũ và y tá đang đứng ở cửa, cô ở trong đó bao lâu, bọn họ cũng ở bên ngoài chờ
đợi bấy lâu.
Họ đang lo lắng cho cô sao.
“Tôi không sao, cô ấy không làm tôi bị thương được đâu.” Tô Nhược Hân thoải mái nói với chị Vũ và y tá ở ngoài cửa.
Bấy giờ hai người kia mới hoàn hồn, sau đó cẩn thận hỏi: “Cô ấy ngủ rồi sao?”
Ngó đầu vào nhìn, hình như Hạ Thiên Hương đang ngủ, cô ta nằm ở trên giường không nhúc nhích.
Thật sự rất thần kỳ.
Dù sao thì, trước khi Tô Nhược Hân đi vào không lâu, Hạ Thiên Hương cũng vừa mới tỉnh lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT